Bên trong quán cà phê.

Dương Khiết nhìn ba người Nhan Thành với vẻ là lạ, nhưng vẫn nói: "Mọi người mau ngồi xuống, gọi thêm cà phê đi".

"Được", Nhan Thành gật đầu, rồi ngồi xuống đối diện Dương Khiết.

Còn hai người do Nhan Thành dẫn đến lại không ngồi, mà đứng sau lưng Nhanh Thành như mấy tay đàn em, trông có vẻ không hợp rơ với cái quán cà phê này gì hết.

"Sao họ còn đứng vậy? Bảo họ cùng ngồi xuống đi?", Dương Khiết chỉ hai người kia nói với Nhan Thành.

"À, bọn họ không cần ngồi", Nhan Thành lại lắc đầu đáp.

"Ặc..."

Dương Khiết tức thì khó mà nói gì thêm, cũng không khuyên nữa.

Sau đó, Dương Khiết gọi thêm ly cà phê cho Nhan Thành, rồi kể ra tình hình và kế hoạch mà cô ấy chuẩn bị cho cậu ta nghe.

Nhưng mà, Nhan Thành lại chưa từng đi học, chưa được học bất cứ thứ gì nên hoàn toàn không hiểu, nghe mà như lọt vào trong sương mù.

"Khoan, khoan, khoan", Nhan Thành xua tay ý bảo Dương Khiết đừng nói nữa, sau đó vội mở miệng: "Cô Dương, tôi không rành những thứ đó, cô có nói tôi cũng không hiểu. Nên làm gì cứ làm, cần tôi giúp thì nói thẳng với tôi là được. Nếu không có việc gì, chúng tôi sẽ đi theo bên cạnh, đảm bảo cô an toàn. Nhiệm vụ chính của chúng tôi chỉ là bảo vệ cô thôi".

"Ồ, được".

Dương Khiết hơi xấu hổ gật đầu đáp, trong lòng thì thầm nhủ, mình có gì mà cần bảo vệ? Một người trưởng thành trong xã hội có luật pháp nghiêm minh thì có thể gặp nguy hiểm gì chứ?

Nhưng nếu là Lâm Hàn cử tới, Dương Khiết cũng không tiện nói thêm gì, xấu hổ mà uống hết cà phê với Nhan Thành xong bèn vội vàng bắt tay vào làm theo quy trình.

Nhà họ Hạ bên kia cũng nhanh chóng nhận được tin.

Tại nhà chính nhà họ Hạ.

"Bố, con vừa mới nhận được tin, bên Lâm Hàn đã cử người, chuẩn bị rút hết vốn đầu tư ra khỏi công ty giải trí Tinh Quang chúng ta", Hạ Minh nói với Hạ Đạt.

"Tên Lâm Hàn này thật là quá đáng!", Hạ Đạt tức giận đập lên bàn một cái, nói: "Không ngờ vì không giúp chúng ta mà rút vốn đầu tư, đúng là buồn cười!"



Hạ Sương ngồi bên lại không nói gì, cảm thấy đó là đương nhiên. Người nhà họ Hạ làm phiền đến người nhà anh, Lâm Hàn không tức giận mới là lạ.

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu để Lâm Hàn thành công rút vốn, chúng ta sẽ không còn lý do tìm cậu ta giúp đỡ, để quỹ đầu tư Nhân Phàm hỗ trợ và đầu tư vào nhà ta nữa. Vả lại, gần đây công ty giải trí Tinh Quang chúng ta làm ăn đã ảm đạm lắm rồi, nếu rút 2,5 tỷ kia đi, e rằng nhà ta sẽ đối mặt với khủng hoảng về nguồn tài chính", Hạ Minh lo lắng nói.

"Hừ!"

Hạ Đạt hừ lạnh một tiếng nói: "Cậu ta muốn rút là rút à? Nghĩ hay thật, tiền vào túi nhà họ Hạ tôi còn muốn rút lại, e rằng không đơn giản như vậy đâu!"

"Mau liên lạc với cánh truyền thông, tuyên bố giờ công ty giải trí Tinh Quang chúng ta đang làm một dự án lớn, vậy thì theo quy định của pháp luật, Lâm Hàn sẽ không thể ép chúng ta lấy ra 2,5 tỷ. Mặt khác, sắp xếp vài người trong vùng xám đi dạy cho người mà Lâm Hàn cử đi một bài học, để bọn họ biết nhà họ Hạ chúng ta không có dễ bắt nạt như vậy!", Hạ Đạt cười lạnh nói.

"Vâng", Hạ Minh chỉ chờ những lời này của Hạ Đạt, sau đó lập tức đi sắp xếp.

Hạ Sương ngồi bên lắc đầu, bất kể kết quả cuối cùng có là gì thì cũng chẳng phải là chuyện tốt đối với nhà họ Hạ họ.

Mắt thấy công ty giải trí Tinh Quang do một tay mình vun vén sắp chìm vào khủng hoảng, Hạ Sương chợt cảm thấy bất lực, dứt khoát trở về phòng nghỉ ngơi.

Cô ta cảm thấy có lẽ giờ là cơ hội để mình rời khỏi nhà họ Hạ, tự mình đi ra ngoài phát triển sự nghiệp.

Từ rất lâu rồi, Hạ Sương đã muốn một mình đi ra ngoài bươn chải. Nhưng xã hội này, không phải cứ có năng lực là thành công được, mà còn cần phải có mối quan hệ và nguồn vốn. Hai điều ấy, nhà họ Hạ đều có, nên Hạ Sương mới cố nhịn ở lại đây.

Có điều bây giờ xem ra, dùng thực lực của mình, rồi dựa vào các mối quan hệ cùng nguồn vốn của nhà họ Hạ gầy dựng công ty, vẫn không thể chịu nổi bọn họ thích đi tìm chết.

Để bọn họ phí hoài thành quả mà mình tốn bao công sức gây dựng nên, thì thà đi ra ngoài tự phát triển sự nghiệp còn hơn.

Hạ Minh bên kia đã nhanh chóng sắp xếp được người đi tìm Dương Khiết gây chuyện.

Cùng lúc đó, bên Hạ Đạt đã liên lạc với cánh báo chí, tuyên bố công ty giải trí Tinh Quang đang làm một dự án lớn, tạm thời không lấy ra được nhiều tiền như vậy trả cho Lâm Hàn.

Trời vừa tối, Dương Khiết bận rộn cả ngày đang đi trên đường cùng đám người Nhan Thành.

"Bên công ty giải trí Tinh Quang nói đang làm một dự án lớn, tạm thời không lấy ra được nhiều tiền như vậy, theo quy định thì giờ chúng ta không thể nào lấy lại được số tiền ấy. Mà phải chờ thêm một khoảng thời gian ngắn nữa, giờ phải làm sao đây?", Dương Khiết hơi bực bội nói.

Dương Khiết cũng không phải tay mơ nên đương nhiên hiểu được đây chỉ là cái cớ của họ, nhằm kéo dài thời gian không để bên mình lấy lại được tiền ngay.



Nếu là ở nước ngoài, Dương Khiết có thể làm theo quy định pháp luật yêu cầu bên họ chứng minh gần đây đang làm một dự án lớn, cũng có thể yêu cầu họ chứng minh nguồn tài chính bên mình thật sự đang xoay vòng vốn.

Nhưng ở nước mình, Dương Khiết chưa đi làm đã biết không thể làm theo cách đó được. Mạng lưới quan hệ xã hội ở đây có rất nhiều chuyện không chỉ đơn giản nói cái là làm được.

Nhan Thành bên cạnh nghe thấy thế, nhưng cũng không hiểu lắm, chỉ biết Dương Khiết đang gặp rắc rối, chưa thể lấy lại được số tiền kia một cách suôn sẻ.

"Cô Dương, tôi không hiểu mấy thứ ấy, chỉ đành dựa vào chính cô thôi. Nếu thật sự không còn cách nào thì đi tìm anh Hàn là được, anh ấy chắc chắn sẽ có biện pháp", Nhan Thành nói thẳng.

Dương Khiết khẽ gật đầu, cô ấy hiểu ý của Nhan Thành. Nhưng Dương Khiết vẫn muốn cố gắng tìm biện pháp, tự dựa vào khả năng của mình để giải quyết chuyện này.

Dù sao, đây là lần đầu tiên Dương Khiết làm việc giúp Lâm Hàn, nếu ngay lần đầu đã không làm được, vậy thì sao mà chứng minh được năng lực của mình?

Nếu thật sự không được, Dương Khiết mới đi nhờ Lâm Hàn giúp để tránh kéo dài thời gian lâu quá ảnh hưởng đến anh.

Đang đi thì Nhan Thành đột nhiên giả bộ liếc nhìn về phía sau, rồi quay đầu lại, cười thầm.

"Những người này đến nhanh thật đấy chứ", Nhan Thành nhỏ giọng nói.

Dương Khiết đang suy nghĩ biện pháp giải quyết thì nghe thấy câu đó của Nhan Thành, hơi khó hiểu hỏi: "Ai cơ? Ai đến mau?"

Dương Khiết nhìn Nhan Thành với vẻ khó hiểu, có chút không hiểu được ý của anh ta.

Mà lúc này, hai người đi theo sau Nhan Thành nghe vậy lại đi tới hai bên cạnh cậu ta.

"Anh Nhan, giờ chúng ta phải làm sao?"

"Tôi vừa mới lén quan sát, thì thấy đối phương chỉ có ba người thôi, hẳn không phải là cao thủ".

Nhan Thành nghe vậy gật đầu, nhìn xung quanh, rồi lập tức phát hiện ra đằng trước có một cái ngã tư nhỏ ít người qua lại.

"Đi, chúng ta đến chỗ kia, nơi đó ít người, đối phương mới có thể sập bẫy", Nhan Thành cười nhỏ giọng nói.

Dương Khiết nghe vậy bèn lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, không hiểu ý của Nhan Thành và hai người kia. Nhưng cô ấy vẫn đi theo đám Nhan Thành đến ngã tư gần như không ai qua lại kia.

Bốn người Nhan Thành vừa mới đi vào ngã tư, chưa được bao lâu thì những người đằng sau lập tức đuổi theo, chặn trước mặt bốn người họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play