"Ơ, anh Lâm..."

Tần Liên khó hiểu, đang định hỏi thêm thì Lâm Hàn đã cúp điện thoại.

Cô ấy lập tức cảm thấy có chút rối bời.

Nếu là người bình thường nói thế thì Tần Liên chắc chắn sẽ không tin, dù sao đây cũng là công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, là công ty đứng đầu trong ngành giải trí ở Hoa Hạ, bao nhiêu người chen bể đầu cũng không vào được.

Nhưng người kia là Lâm Hàn, nên Tần Liên chẳng cần suy nghĩ đã tin tưởng ngay.

"Mình dễ dàng thế đã vào được công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh rồi ư?"

Tần Liên vẫn có chút không dám tin, đó là nơi mà mình có mơ cũng không dám mơ tới, giờ Lâm Hàn chỉ nói một câu là đã vào được?

Trong lòng Tần Liên lập tức dấy lên một nỗi kích động xen lẫn sự phức tạp.

Sau đó, Tần Liên bèn nhanh chóng đặt vé máy bay đến thành phố Thiên Kinh vào sáng mai, rồi vội vã thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát.

Cùng lúc đó, sau khi Lâm Hàn cúp điện thoại bèn nhắn tin cho tổng giám đốc Thạch Phi của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, nói đã sắp xếp Tần Liên qua, phải thu xếp cho cô ấy đóng vai nữ chính trong phim của đạo diễn nổi tiếng, rồi gửi số điện thoại của Tần Liên sang, để ông ta chủ động liên lạc với cô ấy.

Lúc ở thành phố Thiên Kinh, Lâm Hàn đã hoàn thành xong các thủ tục, trước mắt thì công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh đã thuộc quyền sở hữu của anh.

Nhưng lúc ấy, Lâm Hàn quá vội, nên chưa thể đi xem công ty đó được, chỉ lấy số điện thoại của tổng giám đốc đang tiền nhiệm từ nhà họ Khương.

Sau khi nhắn xong, anh suy nghĩ một lát nhưng vẫn không yên tâm.

Dù sao, giới giải trí cũng khá phức tạp, đủ loại quy tắc ngầm, dù Tần Liên là do Lâm Hàn tự mình đưa vào, nhưng khi đến cũng chưa chắc sẽ thuận lợi. Thạch Phi kia vốn là cấp dưới của nhà họ Khương, rất có thể sẽ gây khó dễ cho cô ấy.

Lâm Hàn suy nghĩ rồi gọi điện cho Tiêu Nhã, nói chuyện của Tần Liên cho cô ấy nghe, để tới lúc đó cô ấy có thể để ý giúp đỡ một chút.

Tiêu Nhã đầu bên kia đã lăn lộn trong xã hội và thương trường nhiều năm, nên lập tức hiểu được ý của Lâm Hàn. Cô ấy cũng không nói nhiều, dứt khoát đồng ý, lấy số điện thoại và một số thông tin của Tần Liên xong, rồi cúp điện thoại.



Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Tiêu Nhã, Lâm Hàn cũng yên tâm hơn. Bên Tần Liên đã thu xếp xong, giờ chỉ còn lại nhà họ Hạ.

Lâm Hàn nghĩ một hồi, bên cạnh lại hình như chẳng có ai có thể giúp mình đi xử lý chuyện nhà họ Hạ, cũng không thể để tự anh ra mặt giải quyết được.

Vì 2 tỷ rưỡi và một thế gia nho nhỏ như nhà họ Hạ thì thật sự không đáng để Lâm Hàn ra mặt.

Vả lại, sau này còn phải quản lý một gia tộc khổng lồ như nhà họ Lâm nữa, nhiều chuyện như vậy, không thể chuyện gì cũng cần anh tự mình làm, nhất định phải sắp xếp cho cấp dưới đi làm.

Nhưng người đi làm phải đáng tin tưởng, còn có khả năng trong khía cạnh này.

Hiện nay, cấp dưới của Lâm Hàn cũng có vài người như Ngô Xuyên và rất nhiều người trong Tôn Hàn Các, nhưng đa số đều là những tay đánh đấm, chẳng hiểu tý gì về mặt làm ăn.

Đám Lý Minh thì hiểu đó, nhưng gần đây ba công ty dưới tay anh đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ và đầu tư từ quỹ Nhân Phàm, bởi vậy cũng rất bận. Bản thân anh ta đã bù đầu bù cổ rồi, nên Lâm Hàn không tiện giao chuyện này cho Lý Minh.

Lúc này, dì Hà đứng ngoài cửa hô: "Cậu Lâm ơi, cô Dương Khiết đến tìm cậu".

"Được, tôi biết rồi".

Lâm Hàn đứng dậy, nhìn Dương Lệ vẫn ngủ say bên cạnh, nhưng không đánh thức cô. Tối hôm qua, quả thật đã khiến cô mệt mỏi rất nhiều.

Khẽ khàng mặc quần áo vào rồi đắp chăn lên cho cô, Lâm Hàn mới đi đến phòng khách.

Lúc này, Dương Khiết đã ngồi trong phòng khách chờ anh.

"Anh rể, trả chìa khóa xe lại cho anh này. Nó đắt đỏ quá, hơn 2 triệu tệ đó. Em không thể nhận lấy được. Chạy cả tối hôm qua và sáng nay cũng đã đỡ thèm rồi, nên giờ mang trả anh. Cảm ơn anh đã cho em mượn lái thử chiếc xe xịn như vậy", Dương Khiết nói xong bèn đưa chìa khóa chiếc Hummer qua.

Lâm Hàn lại không cầm, mà đi đến sô pha ngồi xuống, rót ly trà cho mình và Dương Khiết.

"Đến đây, uống ly trà đi đã, anh rể nói với em chuyện này", Lâm Hàn bảo.

"Dạ? Vâng..."

Dương Khiết không biết Lâm Hàn có ý gì, nhưng vẫn đặt chìa khóa xe Hummer lên bàn, rồi nhận lấy ly trà, im lặng nhìn anh.



Lâm Hàn cũng chỉ vừa nảy ra ý này mà thôi.

Trước mắt, Lâm Hàn vừa hay đang thiếu người. Anh chắc chắn phải cử người đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh rồi, không thì tiền bên đó sẽ bị nhà họ Khương dọn sạch hồi nào không hay.

Hơn nữa sau đó, người bên Trương Thiên Sơn vùng Bắc Đông cũng sẽ tới hợp tác, đến lúc đó, Lâm Hàn cũng sẽ thiếu người.

Lại càng không cần phải nói đến sau này tiếp nhận nhà họ Lâm, với cơ ngơi khổng lồ kia, một mình Lâm Hàn là không thể quản lý hết được, nhất định phải đào tạo thêm thân tín.

Mà giờ, Lâm Hàn phải đào tạo một ít trước đã, dù sao người đi làm những chuyện kia giúp anh phải là người đáng tin và có đủ năng lực.

Vì vậy, phải đào tạo trước, không thì đến lúc đó sẽ không có nhiều người đáng tin. Cả năng lực cũng phải đào tạo, chứ không sẽ rất rắc rối, thậm chí có thể xảy ra tổn thất khá nặng nề.

Khi thấy Dương Khiết đến, Lâm Hàn lập tức cảm thấy cô ấy là một sự lựa chọn khá tốt.

Đầu tiên, Dương Khiết là em gái Dương Lệ, Lâm Hàn muốn đào tạo Dương Khiết đồng nghĩa với việc đang giúp đỡ cô ấy, đương nhiên sẽ khiến bà xã vui vẻ rồi.

Thứ hai, Dương Khiết cũng là một người có tài đi du học nước ngoài về, năng lực thì khỏi bàn cãi rồi, chỉ cần đào tạo thêm chút, chắc chắn sẽ là một cấp dưới đắc lực.

Thứ ba, qua những tiếp xúc gần đây, Lâm Hàn cũng khá tin tưởng vào phẩm chất của Dương Khiết, cô ấy là người đáng để tin.

Dương Khiết hơi khó hiểu nhìn Lâm Hàn, yên tĩnh chờ anh mở miệng.

Lâm Hàn hoàn hồn, nhìn Dương Khiết, mở miệng nói: "Ừ, là vầy. Dương Khiết, em từ nước ngoài về cũng một thời gian rồi nhỉ? Công việc gần đây thế nào?"

Dương Khiết hơi bất ngờ, Lâm Hàn vậy mà lại hỏi thăm công việc của cô ấy ư? Nhưng cũng không nghĩ nhiều, tưởng rằng Lâm Hàn đang quan tâm mình, bèn kể cho anh nghe.

"Gần đây không được suôn sẻ cho lắm", Dương Khiết thở dài đáp: "Trường em đi du học cũng thuộc top 20, nên đương nhiên em sẽ khá kén chọn. Nhưng sau khi về thử vô số công ty thì một là không trả nổi mức lương tương ứng với bằng của em, hai là thấy em không có kinh nghiệm nên chê, khiến em đến giờ vẫn chẳng tìm được công việc nào. Bạn bè em có bằng cấp kém hơn cũng đã tìm được một công việc tốt hết rồi".

"Hơn nữa", Dương Khiết lại nói: "Em định đến công ty Nhân Phàm của chị hai thực tập thử. Dù sao, quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng là một công ty lớn, em tin với khả năng của mình chắc chắn sẽ dần dần trèo lên vị trí cao hơn, học tập chị hai mình".

Lâm Hàn gật đầu, nói: "Em đến quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng là một lựa chọn khá tốt, nhưng chỉ là khá tốt mà thôi, chưa phải rất tốt. Dù sao, bắt đầu từ con số không sẽ mất rất nhiều thời gian, anh rể có một lựa chọn tốt hơn cho em này".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play