"Cái gì? Bảo tao quỳ xuống xin lỗi mày á? Mày có bị điên không?"

Khương Thư Nhai cảm giác hết sức nực cười nhìn Lâm Hàn.

Sắc mặt cụ Khương bên cạnh cũng có chút khó coi mà vẫn im lặng không nói gì. Khương Thư Nhai là cháu trai của cụ ta, hơn nữa còn là thằng cháu mà cụ ta cưng chiều nhất, nhưng xem tình hình trước mắt, lại không thể nào đắc tội với Lâm Hàn được, dường như chỉ đành bảo Khương Thư Nhai làm thế thôi...

Khương Hồng thấy vậy vội vàng đi tới cạnh Khương Thư Nhai, nhỏ giọng kể cho cậu ta nghe chuyện nhà họ Tiêu đảo ngược được tình thế chính là nhờ vào Lâm Hàn này đây, trước mắt thì Lâm Hàn mới là đối tượng có sức uy hiếp lớn nhất với nhà họ Khương.

Khương Thư Nhai nghe xong thì không tài nào tin nổi, thế nào cũng không ngờ được, tên Lâm Hàn mà cậu ta vốn chẳng coi ra gì lại chính là người đột nhiên xuất hiện giúp nhà họ Tiêu đảo ngược tình thế.

Mặc dù không tin, nhưng Khương Thư Nhai nhìn thấy biểu cảm và thái độ của cụ Khương đối với Lâm Hàn, thì rốt cuộc cũng vỡ lẽ.

"Nếu cụ Khương không muốn để cháu trai mình nói xin lỗi thì thôi vậy, cũng không cần phải đàm phán thêm làm gì, Ngô Xuyên, bảo tất cả mọi người rút khỏi nhà chính của họ Khương đi, chúng ta đi thôi", Lâm Hàn cười rồi nói.

Cụ Khương thấy vậy nhất thời luống cuống, ý của Lâm Hàn đã quá rõ ràng, nếu Khương Thư Nhai không quỳ xuống liếm giày và xin lỗi, Lâm Hàn liền không thèm đàm phán gì với nhà họ Khương cả, mà thẳng tay làm tới luôn.

Mặc dù cụ Khương vẫn tin chắc rằng, với gốc rễ thâm sâu của nhà họ Khương, đám cao thủ của Lâm Hàn có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể khiến nhà họ Khương của cụ ta diệt vong được, cơ mà bị làm thịt hết một nửa thì vẫn khá dễ dàng.

Mà đến lúc đó, đương nhiên nhà họ Khương sẽ bị các nhà quý tộc khác dòm ngó tới, thậm chí là đồng minh trước kia là nhà họ Chu cũng có thể ra tay với nhà họ Khương. Theo hướng này thì ắt hẳn ngày tận thế của nhà họ Khương cũng không còn xa.

"Đừng, đừng! Khương Thư Nhai sẽ xin lỗi mà!", cụ Khương vội vàng nói, cụ ta bước đến cạnh Khương Thư Nhai, đạp cho cậu ta một cước.

"Ông nội, cháu a..."

Khương Thư Nhai nhìn cụ Khương với vẻ mặt đầy miễn cưỡng, quỳ xuống liếm giày và nói xin lỗi Lâm Hàn rồi thì sau này cậu ta còn mặt mũi gì chứ? Đồn ra ngoài xấu hổ chết mất.

Khương Thư Nhai luôn được cụ Khương yêu thương cưng chiều, lúc này lại mặt đầy lạnh lùng, nói: "Tôi bảo cậu quỳ xuống liếm giày rồi xin lỗi cậu Lâm, cậu có nghe thấy không hả? Cậu muốn tự thân vận động hay để tôi gọi người đè cậu xuống?"

Khương Thư Nhai có chút run rẩy, sợ sệt nhìn cụ Khương, do dự hồi lâu thì sau cùng cũng thỏa hiệp, bất lực thở dài lết đến trước mặt Lâm Hàn.

Đưa mắt nhìn Lâm Hàn nhưng trong lòng Khương Thư Nhai tràn đầy căm hận, thậm chí khao khát được bóp chết Lâm Hàn ngay và luôn.

Nhưng, Khương Thư Nhai không dám, quá rõ ràng với những cao thủ bên phe Lâm Hàn, Khương Thư Nhai cậu ta vốn không trêu vào nổi.



Mang một bụng lửa hận nhìn Lâm Hàn, cơ mà lúc này Khương Thư Nhai lại không thể không rề rà quỳ xuống.

"Cậu Lâm, xin lỗi, tôi xin lỗi vì hành vi vô lễ với cậu trước đây", Khương Thư Nhai miễn cưỡng nói.

Vừa nói, Khương Thư Nhai vừa bò đến gần Lâm Hàn, trong lòng tràn đầy nhục nhã.

Lâm Hàn thấy vậy bèn cười nói: "Khương Thư Nhai, cảm thấy sao? Đây chính là do anh tự chọn mà".

Khương Thư Nhai không lên tiếng, lúc này đang dần bò đến chân Lâm Hàn, nín nhịn chuẩn bị liếm giày Lâm Hàn.

Lâm Hàn thấy thế giơ chân đạp Khương Thư Nhai một cước, làm cậu ta bật ngửa về sau.

"Anh quá bẩn, anh sẽ liếm bẩn giày của tôi mất".

Lâm Hàn lạnh lùng buông lại một câu, liền đi thẳng vào trong nhà chính của họ Khương, Ngô Xuyên và Tiểu Đông vội bước theo sau.

Cụ Khương thấy vậy nhất thời thở phào nhẹ nhõm, Lâm Hàn đi thẳng vào nhà chính của họ Khương có nghĩa là anh đã bằng lòng ngồi xuống đàm phán với nhà họ Khương rồi, sẽ không để người của anh dùng đến vũ lực nữa.

Lúc này, Khương Thư Nhai còn quỳ trên mặt đất, trong lòng cậu ta tràn đầy căm hận nhìn theo bóng lưng Lâm Hàn rời đi, có điều vẫn không dám hó hé gì, hiện tại mà còn làm Lâm Hàn bất mãn nữa, thì khác gì tự chuốc khổ vào thân, bây giờ Lâm Hàn không phải là người mà Khương Thư Nhai có thể động vào.

Cụ Khương giận dữ trừng Khương Thư Nhai, nếu không phải tại cậu ta, làm sao xảy ra lắm chuyện thế này chứ.

"Cút xa một chút cho tôi!", Khương Long Đằng mắng to, sau đó vội vã chạy vào trong nhà chính.

Bên trong phòng khách nhà chính của họ Khương.

Lúc này, Tiêu Nhã và vài người trong ban lãnh đạo đang ngồi đợi Lâm Hàn và cụ Khương đi vào.

Lâm Hàn liếc nhìn ghế chủ tọa vẫn còn đang trống, Tiêu Nhã thì đang ngồi trên một cái ghế cạnh đó, hiển nhiên là nhường lại vị trí chủ tọa cho Lâm Hàn.

Lâm Hàn cũng không từ chối, đi thẳng đến ngồi xuống.



Cụ Khương theo sau vào có thấy cũng không dám nói gì, cụ ta bèn ngồi xuống một cái ghế bên cạnh Lâm Hàn.

Ngô Xuyên và Tiểu Đông thì lẳng lặng đứng sau lưng anh đợi lệnh.

Lâm Hàn vừa ngồi xuống liền quan sát, thấy Khương Thư Nhai chưa vào thì có chút nghi hoặc nhìn về phía cụ Khương hỏi: "Khương Thư Nhai đâu? Sao không vào ngồi?"

"À, cậu Lâm", Cụ Khương cười lấy lòng giải thích: "Thằng cháu kia của tôi làm cậu không vui, tôi đã bảo nó cút xa một chút, không nên xuất hiện làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu nữa".

"Vậy không được đâu", Lâm Hàn lắc đầu nói: "Khương Thư Nhai còn thiếu tôi một khoản tiền đấy, bảo anh ta vào đây chút đi, tiện thể trả tiền cho tôi luôn".

"Hở? Thiếu tiền cậu sao?", cụ Khương sửng sốt, cụ ta luôn nắm rõ những chuyện Khương Thư Nhai làm, làm gì có chuyện thiếu tiền mà phải đi mượn Lâm Hàn chứ.

Nhưng lúc này, cụ Khương cũng không dám chất vấn, vội bảo người làm dẫn Khương Thư Nhai tới.

Tại thời điểm này, tất cả mọi người đã đến, Lâm Hàn mới lập tức tuyên bố bắt đầu cuộc đàm phán.

"Chuyện của nhà họ Tiêu và nhà họ Khương các người nói sau đi, trước hết bàn về chuyện Khương Thư Nhai thiếu tiền của tôi đã", lúc này Lâm Hàn mở lời.

Khương Thư Nhai hơi ngớ người ra, cậu ta thiếu tiền Lâm Hàn từ khi nào chứ? Có điều cũng không dám nổi giận, đành cười hỏi: "Cậu Lâm, cậu có nhớ lầm không? Tôi đâu có thiếu tiền cậu đâu".

Lâm Hàn lạnh lùng nhìn Khương Thư Nhai, nói: "Những chuyện trước kia anh tưởng tôi quên rồi à? Nếu không phải tại anh đã gây ra những chuyện kia thì tôi đâu phải tổn thất 100 tỷ trả lương cho nhân viên mình?"

Sắc mặt Khương Thư Nhai hơi cứng đờ, lập tức cũng vỡ lẽ ra, Lâm Hàn muốn đòi lại 100 tỷ kia từ cậu ta.

Bản thân Khương Thư Nhai vốn chẳng muốn trả cho Lâm Hàn một đồng cắc nào hết, nhưng lúc này không thể không mỉm cười đáp: "Cậu Lâm, chuyện lần trước thật xin lỗi cậu, làm hại cậu phải móc 100 tỷ ra trả lương cho nhân viên, cậu xem thế này được không, khoản tiền này cứ tính lên đầu tôi, nhà họ Khương tôi sẽ trả lại cho cậu 100 tỷ kia, được chứ?"

Cụ Khương ngồi một bên cũng khẽ gật đầu, chỉ có 100 tỷ thôi, nhà họ Khương của cụ ta cũng không để tâm lắm đến khoản tiền này, nếu Lâm Hàn muốn thì cứ đưa lại là được.

Trước mắt, nhà họ Khương tổn thất ít tiền cũng không sao, quan trọng là vẫn giữ được nền móng của gia tộc, cố gắng hết sức giữ lại những sản nghiệp dưới trướng. Những sản nghiệp đó còn quan trọng hơn tiền nhiều, dẫu sao chỉ cần còn đó thì vẫn có thể không ngừng mang tiền về.

Khương Thư Nhai và cụ Khương nhìn Lâm Hàn, trong đầu nghĩ chắc lần này Lâm Hàn đã hài lòng rồi.

Nhưng mà, lúc này Lâm Hàn lại lắc đầu, nói: "Anh tưởng tiền của tôi là gió thổi bay tới hả? Đã bao lâu rồi chứ? Tôi cầm khoản tiền này đi đầu tư thì nó đã đẻ ra biết bao nhiêu lợi nhuận rồi? Anh cũng phải trả cho tôi khoản đó chứ! Hết thảy là 100 tỷ, thiếu một đồng cũng không được!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play