Nét mặt Trương Thiên Sơn liền thay đổi, lập tức trở nên nghiêm túc hẳn.
Nhìn một vòng xung quanh, Trương Thiên Sơn thấp giọng nói với Lâm Hàn: "Ở đây tai vách mạch rừng, đợi lát nữa tôi nói riêng với cậu".
Tuy rằng những người được mời đến đây hoặc là cấp dưới của Trương Thiên Sơn, hoặc là các thế lực có qua lại thân thiết, nhưng dẫu sao nhiều người như vậy, đương nhiên Trương Thiên Sơn cũng không dám thảo luận về chuyện của nhà quý tộc ở đây, nếu lỡ bị đồn đi thì lại đắc tội người ta.
Lâm Hàn thấy vậy, cũng hiểu ra ý của Trương Thiên Sơn, anh không hỏi tiếp về quý tộc nữa mà chỉ nhắc tới những chuyện bình thường khác.
Thẳng đến buổi chiều, bữa tiệc này mới kết thúc.
Sau khi tiễn nhiều đại ca vùng Bắc Đông về trước, Trương Thiên Sơn mới đưa Lâm Hàn tới một cái đình nghỉ mát vắng người.
"Cậu Lâm, ngồi đi, vừa rồi nhiều người quá không tiện nói về chuyện kia", Trương Thiên Sơn chỉ vào chỗ ngồi nói.
Lâm Hàn gật đầu ngồi xuống.
Trương Thiên Sơn cũng ngồi xuống, rót trà xong thì kể cho Lâm Hàn nghe.
"Là đại bàng núi ở vùng Bắc Đông đương nhiên tôi có chút hiểu biết bốn nhà quý tộc kia, giờ tôi sẽ nói cho cậu nghe về từng nhà. Bốn nhà quý tộc kia là bốn gia tộc lớn nhất ở thành phố Thiên Kinh, cũng là bốn nhà có tầm ảnh hưởng nhất định đến tồn vong đất nước, vì vậy họ cực kỳ hùng mạnh. Bất kỳ một người nào đến từ nhà quý tộc cũng không thể xem thường".
Lâm Hàn khẽ gật đầu, nghiêm túc lắng nghe.
"Xếp theo thứ hạng về tổng thể của bốn nhà quý tộc thì đứng đầu là nhà họ Chu, nhà họ Tiêu, nhà họ Khổng rồi đến nhà họ Khương. Mặc dù nói đây là thứ tự xếp hạng nhưng thực lực cơ bản không mấy chênh lệch nhiều, gia thế bọn họ đều cực kỳ khổng lồ, người bình thường vốn chẳng thể nào đụng vào nổi".
Trương Thiên Sơn tỉ mỉ kể rõ, rồi khó hiểu nhìn Lâm Hàn, không hiểu tại sao Lâm Hàn lại để ý tới mấy chuyện này, nhưng ông ta cũng không nhiều lời, tiếp tục nói.
Mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống phía trời Tây, Trương Thiên Sơn mới giải đáp được toàn bộ thắc mắc của Lâm Hàn về bốn nhà quý tộc, giúp Lâm Hàn hiểu rõ hơn về các gia tộc này.
"Những chuyện này là nằm trong tầm hiểu biết của tôi, dòng họ quý tộc đã có từ lâu đời, cụ thể con số như thế nào thì người ngoài như chúng tôi khó mà biết rõ", Trương Thiên Sơn nói.
Lâm Hàn khẽ gật đầu, trong lòng cũng rất ngạc nhiên về quy mô cường đại của nhà quý tộc, có lẽ họ còn vượt qua cả dự đoán của Lâm Hàn. Thời điểm vừa nghe kể, Lâm Hàn cũng cẩn thận suy ngẫm để tìm ra cách gì đó đối phối với nhà họ Khương, nhưng sau khi nghe xong hết thảy, dường như không có cách nào cả.
Lúc này, Trương Thiên Sơn cũng không kiềm được mà hỏi: "Không biết cậu Lâm hỏi rốt cuộc là vì sao?"
"À", Lâm Hàn hoàn hồn nói: "Ba nhà quý tộc kia không liên quan đến tôi, nhưng chủ yếu là nhà họ Khương, vì một vài nguyên nhân mà nhà này thiếu tôi ít tiền, tôi muốn đòi lại thôi".
"Thiếu tiền?", Trương Thiên Sơn ngờ vực nhìn Lâm Hàn, loại quý tộc này có bao giờ thiếu thốn gì, sao giờ lại nợ người khác tiền chứ, ông ta khó hiểu hỏi: "Cho hỏi thiếu bao nhiêu vậy?"
"100 tỷ!", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
Trương Thiên Sơn sửng sốt, cẩn thận quan sát Lâm Hàn, nhất thời cũng vỡ lẽ ra đôi chút, dù gì Trương Thiên Sơn cũng ra đời lăn lộn đã lâu.
Lâm Hàn lại hỏi: "Thú thật với ông, lần này tôi ra Bắc một mặt là để bàn chuyện hợp tác với ông, mặt khác là muốn đến thành phố Thiên Kinh đối phó nhà họ Khương kia, đợi sau khi bàn bạc xong xuôi tôi sẽ đi thẳng đến thành phố Thiên Kinh. Chỉ là, hiện tại tôi vẫn chưa nghĩ ra được cách nào hay ho để đối phó nhà họ Khương, bắt bọn họ ngoan ngoãn ói ra 100 tỷ kia cả, không biết ông có đề nghị nào không?"
Trương Thiên Sơn nghe vậy thì cẩn thận suy xét, nhưng rồi cũng nghiêm túc lắc đầu: "Cậu Lâm, không phải tôi không muốn giúp cậu, nhà họ Khương bản chất là một nhà quý tộc, tài lực vô cùng dồi dào, tôi vốn chẳng thể nào động vào được. Cho dù tôi dốc hết toàn lực để ra mặt, cũng chẳng lay động được cây cổ thụ nhà họ Khương kia, thậm chí còn tự đào hố chôn mình".
Lâm Hàn nghe vậy, đáy mắt chợt lóe sáng: "Chuyện này cũng được đấy, tôi đi đâu tìm được nhà họ Tiêu đó đây?"
Trương Thiên Sơn mỉm cười, nói: "Tiêu Nhã - cô chủ nhà họ Tiêu, cũng là đứa con gái cưng duy nhất của ông chủ Tiêu Phóng, vừa hay lúc này đang du lịch ở thành phố Phụng Thiên, chỗ tôi có vị trí cụ thể của cô ấy, nếu cậu muốn thì có thể đi tìm thử".
Lâm Hàn bất lực bật cười, nói: "Không ngờ sau cùng lại phải đi lấy lòng một cô gái, đành chịu, đàn ông con trai nên biết tiến biết lùi, bây giờ tôi sẽ đi tìm cô ấy".
Rất nhanh, Trương Thiên Sơn bảo người đưa đến vài tư liệu và vị trí hiện tại của Tiêu Nhã cho Lâm Hàn.
Lâm Hàn nhận lấy với vẻ mặt kỳ lạ rồi trở lại phòng.
"Anh Hàn, có cách gì chưa?", Ngô Xuyên thấy Lâm Hàn liền vội hỏi.
Đám người Ngô Xuyên đều biết Lâm Hàn đi hỏi thăm Trương Thiên Sơn cách đối phó với nhà họ Khương, sau khi ăn tiệc xong, bọn họ vẫn luôn túc trực ở đây.
Sắc mặt Lâm Hàn có hơi kỳ lạ, anh nói: "Tạm thời có một cách cũng không tính là cách, cụ thể có được hay không thì còn phải thử đã".
"Cách không tính là cách?", Ngô Xuyên khó hiểu hỏi, nhưng sau vẫn nói: "Phải làm gì, anh Hàn cứ nói với tôi, chúng tôi nhất định sẽ đi làm cho anh!"
Lâm Hàn nhìn Ngô Xuyên một lượt từ đầu đến chân, cảm thấy dữ dằn quá, không hợp chút nào, anh lắc đầu nói: "Chuyện này chắc anh không được rồi, để tự tôi đi vậy".
"Hở? Không được sao? Vậy anh Hàn anh có cần tôi giúp gì không?", Ngô Xuyên lại hỏi.
"Không cần, bọn anh cứ ở đây nghỉ ngơi chờ tin tôi là được".
Lâm Hàn hơi lúng túng lắc đầu, cầm sấp tư liệu kia rời đi, nếu để cho đám người Ngô Xuyên biết Lâm Hàn phải đặc biệt đi lấy lòng một cô gái, Lâm Hàn cảm giác mình không biết nên giấu bản mặt đi đâu nữa.
Sau khi một mình rời khỏi trang viên của Trương Thiên Sơn, Lâm Hàn mới mở túi đựng tư liệu ra.
Đầu tiên là một tấm ảnh của Tiêu Nhã, khuôn mặt rất đẹp, vóc người thì nhỏ nhắn xinh xắn, đúng kiểu một cô con gái cưng.
Ngay sau đó là một ít thông tin về Tiêu Nhã và địa điểm hiện tại cô ấy đang ở là câu lạc bộ Giang Nam.
Trương Thiên Sơn mỉm cười, nói: "Tiêu Nhã - cô chủ nhà họ Tiêu, cũng là đứa con gái cưng duy nhất của ông chủ Tiêu Phóng, vừa hay lúc này đang du lịch ở thành phố Phụng Thiên, chỗ tôi có vị trí cụ thể của cô ấy, nếu cậu muốn thì có thể đi tìm thử".
Lâm Hàn bất lực bật cười, nói: "Không ngờ sau cùng lại phải đi lấy lòng một cô gái, đành chịu, đàn ông con trai nên biết tiến biết lùi, bây giờ tôi sẽ đi tìm cô ấy".
Rất nhanh, Trương Thiên Sơn bảo người đưa đến vài tư liệu và vị trí hiện tại của Tiêu Nhã cho Lâm Hàn.
Lâm Hàn nhận lấy với vẻ mặt kỳ lạ rồi trở lại phòng.
"Anh Hàn, có cách gì chưa?", Ngô Xuyên thấy Lâm Hàn liền vội hỏi.
Đám người Ngô Xuyên đều biết Lâm Hàn đi hỏi thăm Trương Thiên Sơn cách đối phó với nhà họ Khương, sau khi ăn tiệc xong, bọn họ vẫn luôn túc trực ở đây.
Sắc mặt Lâm Hàn có hơi kỳ lạ, anh nói: "Tạm thời có một cách cũng không tính là cách, cụ thể có được hay không thì còn phải thử đã".
"Cách không tính là cách?", Ngô Xuyên khó hiểu hỏi, nhưng sau vẫn nói: "Phải làm gì, anh Hàn cứ nói với tôi, chúng tôi nhất định sẽ đi làm cho anh!"
Lâm Hàn nhìn Ngô Xuyên một lượt từ đầu đến chân, cảm thấy dữ dằn quá, không hợp chút nào, anh lắc đầu nói: "Chuyện này chắc anh không được rồi, để tự tôi đi vậy".
"Hở? Không được sao? Vậy anh Hàn anh có cần tôi giúp gì không?", Ngô Xuyên lại hỏi.
"Không cần, bọn anh cứ ở đây nghỉ ngơi chờ tin tôi là được".
Lâm Hàn hơi lúng túng lắc đầu, cầm sấp tư liệu kia rời đi, nếu để cho đám người Ngô Xuyên biết Lâm Hàn phải đặc biệt đi lấy lòng một cô gái, Lâm Hàn cảm giác mình không biết nên giấu bản mặt đi đâu nữa.
Sau khi một mình rời khỏi trang viên của Trương Thiên Sơn, Lâm Hàn mới mở túi đựng tư liệu ra.
Đầu tiên là một tấm ảnh của Tiêu Nhã, khuôn mặt rất đẹp, vóc người thì nhỏ nhắn xinh xắn, đúng kiểu một cô con gái cưng.
Ngay sau đó là một ít thông tin về Tiêu Nhã và địa điểm hiện tại cô ấy đang ở là câu lạc bộ Giang Nam.
Lâm Hàn bắt taxi đi đến câu lạc bộ Giang Nam, ngồi trên xe, anh tỉ mỉ đọc kỹ tư liệu của Tiêu Nhã, chủ yếu là tìm cách để tiếp cận cô ấy, được thì lấy lòng rồi làm quen.