Đại ca Điền thấy vậy sợ đến mức sắc mặt tái mét, không ngừng lùi về sau.
Nhất thời gã ta ý thức được, đụng vào thứ dữ rồi, đám người đối
phương dẫn đến khủng khiếp như vậy, còn đàn em của gã ta vốn chẳng thể
so sánh được.
Những người này chắc chắn chinh chiến không ít, bản thân gã ta sao có thể là đối thủ được?
Hoàng Thiên thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm, vội tiến đến mặt đầy cảm kích nói:
"Cảm ơn mấy vị đã giúp đỡ, nhà họ Hoàng tôi sau này chắc chắn sẽ đền đáp, xin hỏi mấy vị là?"
"Chúng tôi đến đây tiếp quản hộp đêm này của ông, và tất cả sản nghiệp của nhà họ Hoàng ông".
Ngô Xuyên hời hợt liếc nhìn Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe vậy, sắc mặt lại lập tức xụ xuống, vừa tiễn một đám lại tới đám khác sao?
"Vậy mấy người ra giá bao nhiêu để thu mua?"
Hoàng Thiên nghiến răng, nhà họ Hoàng đã sụp đổ, bất kể nói thế nào thì hộp đêm này cũng không còn giữ được nữa.
Thà làm thế còn lấy lại về được ít tiền.
"Tiền? Bỏ tiền ra làm gì?"
Ngô Xuyên hỏi ngược lại, phất tay, người Tôn Hàn Các liền bao vây.
Hoàng Thiên thấy vậy nhất thời sốt ruột, nhưng lại không dám phản
kháng. Vừa rồi, ông ta chứng kiến rất rõ bản lĩnh của đám người này, vốn không phải côn đồ tầm thường.
"Mấy người từ đâu tới? Không sợ ngày sau nhà họ Hoàng trả thù sao?", Hoàng Thiên vẫn chưa bỏ cuộc, nói.
"Chúng tôi đến từ Kim Lăng, còn trả thù được hả? Hôm nay có thể tiêu
diệt chấp pháp đường nhà mấy người, thì sau này cũng chả ngán!", Ngô
Xuyên nhàn nhạt nói: "Đúng rồi, Hoàng Bạch Đào - Đường chủ chấp pháp
đường là do tôi bắt đấy!"
"Hả!"
Nghe xong, Hoàng Thiên không tài nào ngờ được, Hoàng Bạch Đào lại bị người trẻ tuổi trước mặt này bắt.
Nhất thời, Hoàng Thiên như rớt vào hầm băng, trong lòng hoàn toàn
tuyệt vọng, mình đứng trước đám người này cũng chỉ là một con kiến mà
thôi!
Hoàng Bạch Đào mà còn bị người này bắt, Hoàng Thiên ông ta còn thua xa Hoàng Bạch Đào một trời một vực nữa là!
"Được rồi... hộp đêm này nhượng lại cho mấy người".
Hoàng Thiên mặt đầy đắng chát, sau cùng cũng nói.
Ngô Xuyên nhanh chóng tiếp nhận hộp đêm lớn nhất thành phố Lư Châu này.
Bên trong phòng làm việc.
"Anh Xuyên, mỗi đêm hộp đêm này kiếm được bao nhiêu nhỉ?"
Bên cạnh, Tiểu Đông trong Tôn Hàn Các tò mò hỏi.
Ngô Xuyên đang xem báo cáo doanh thu của hộp đêm, không ngẩng đầu lên mà nhàn nhạt nói:
"Cũng khấm khá, mỗi đêm xoàng xoàng cũng được sáu con số".
"Sáu con số á!"
Tiểu Đông há to mồm, không ngờ lợi nhuận của hộp đêm này lại nhiều
như vậy, đây cũng phải là lương bổng cả năm của một người bình thường
rồi.
Cùng lúc đó, tại những địa bàn khác của vùng xám ở khắp các tỉnh thành Hoa Đông, cũng diễn ra những cảnh tượng như vậy.
...
"Ngoài ra, tỉnh Tô và tỉnh Hoản muốn vinh danh trao tặng cậu huy
chương anh hùng Hoa Đông, để bày tỏ lòng cảm kích cho cống hiến to lớn
của cậu trong cuộc truy quét này, cậu Lâm hôm đó cậu có rảnh không?",
Thang Ân Đình lại gửi tiếp một tin.
Lâm Hàn sờ cằm, không ngờ lại được tặng thêm huy chương nữa.
"Có chứ", Lâm Hàn trả lời.
"Được, vậy ngày mai gặp nhé!"
...
8 giờ sáng hôm sau, tại bia tưởng niệm Kim Lăng.
Tượng đài tưởng niệm được xây dựng vào thế kỷ trước, phía trên cao
sừng sững có khắc rất nhiều tên chiến sĩ đã hi sinh quên mình vì tổ
quốc.
Thời tiết hôm nay quang đãng, trời trong, nắng ấm.
Dưới tượng đài, có các chiến sĩ đứng nghiêm trang, trên vai phải treo những bông hoa trắng.
Đồng thời cũng có vài người dân đứng ở bên ngoài, biểu cảm buồn bã, khóe mắt rưng rưng, xót xa đến chia buồn.
Thang Ân Đình đứng trước đài tưởng niệm phát biểu bắt đầu lễ truy điệu.
Lâm Hàn cũng không bước lên, mà đứng chung với những người dân thành phố ở dưới, theo dõi nghi thức trong lễ truy điệu.
Bên tai văng vẳng tiếng nhạc đau buồn và trang trọng, rất nhiều người dân đã che mặt khóc.
...
Một lúc sau, nghi thức lễ truy điệu kết thúc trong buồn bã, nhóm cảnh sát nhanh chóng trở lại tiếp tục công việc của mình.
Còn Lâm Hàn đi tới trung tâm thành phố dưới sự hướng dẫn của Thang Ân Đình, để nhận huy chương anh hùng Hoa Đông của liên hai tỉnh.
Trong lễ khen thưởng anh hùng lần này, ngoài trừ Lâm Hàn cũng có mấy người anh hùng khác xứng đáng nhận khen thưởng.
Trong đó gồm có vài cảnh sát thành phố Lư Châu, đã bị súng Bazooka
gây thương tích nặng, nhưng họ vẫn kiên cường chiến đấu, ngăn cản các
phần tử phạm pháp kia chạy trốn, có thể nói là cống hiến cực kỳ to lớn.
Từng đợt khen thưởng nhanh chóng qua đi, sau lại đến lượt Lâm Hàn.
Cũng như trước kia, Lâm Hàn yêu cầu phải làm mờ khuôn mặt.
Thang Ân Đình dường như đã đoán trước anh sẽ có yêu cầu này nên đã vui vẻ đồng ý.
Lâm Hàn đã sẵn sàng bước ra sân khấu dưới tràng vỗ tay của mọi người, sau khi bắt tay với hai cán bộ cấp cao của hai tỉnh Hoản và tỉnh Tô,
anh liền tiếp nhận huy chương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT