“Không ngờ mấy người Nguyễn Nguyên lại tới, sao Trần Nam lại có dính líu tới bọn họ?”
Mắt Lâm Hàn loé lên, tuy rằng anh đã đoán trước được nếu Trần Nam
phản bội nhất định sẽ phái người tới ám sát anh, nhưng không ngờ lại là
mấy người Nguyễn Nguyên.
Ngay sau đó anh đã hiểu ra.
Nếu Nguyễn Nguyên trừ khử mình, điều này có lợi cho chúng.
Dù sao ý Lâm Hàn là hàng hoá từ khu Tam Giác Vàng có thể tuỳ ý tràn vào Kim Lăng.
“Anh Hàn, những người này đều là cao thủ, ai cũng nham hiểm độc ác,
hay là chúng ta rút lui từ cửa sổ trước đi?”, Ngô Xuyên nhìn lướt qua
khe hở ở cửa, vẻ mặt nặng nề.
Lâm Hàn thoáng suy nghĩ rồi lắc đầu:
“Không được, nếu rút lui thì chắc chắn cô y tá kia sẽ chết ở đây, cô ấy là người vô tội, không cần phải chết vì chúng ta”.
“Hơn nữa xuống từ cửa sổ, anh với tôi có thể leo xuống được, còn Nhan Thành thì không”.
Nhan Thành ở bên cạnh sắc mặt đột nhiên có chút lúng túng, vì mình quá yếu khiến mọi người bị kéo lại.
“Nhan Thành, cậu ở đây, Ngô Xuyên, cậu theo tôi ra ngoài, tuỳ cơ ứng biến”, Lâm Hàn vừa nói vừa mở cửa phòng bệnh bước ra ngoài.
Lâm Hàn và Ngô Xuyên giơ tay, bước ra khỏi phòng bệnh, Lâm Hàn nói thẳng:
“Nguyễn Nguyên, anh thật sự cho rằng kết hợp với Trần Nam là có thể
mở thị trường ma tuý ở Kim Lăng à? Không có tôi, các anh chỉ có thể kiếm được chút tiền thôi, chi bằng ngồi xuống nói chuyện?”
Mà thấy Lâm Hàn đi ra, mấy người Nguyễn Nguyên không nói gì chỉ nhìn hai người.
Đến khi hai người hoàn toàn bước ra khỏi phòng bệnh mới đồng loạt chĩa súng vào Lâm Hàn, sau đó bóp cò.
“Nguy hiểm!”
Lâm Hàn lập tức đẩy Ngô Xuyên ra, đồng thời anh cũng né sang một bên.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Giây tiếp theo, tiếng súng liền vang lên.
Nơi Lâm Hàn và Ngô Xuyên vừa đứng xuất hiện một hàng viên đạn dày đặc.
Nếu Lâm Hàn phản ứng chậm hơn một chút thì e rằng hai người sẽ bị bắn lỗ chỗ.
Lâm Hàn cau mày, bốn người Nguyễn Nguyên đến từ khu Tam Giác Vàng, độ hung hãn của họ vượt xa dự đoán của anh.
Một lời không hợp lập tức nổ súng!
Nguyễn Nguyên rất bất ngờ, tốc độ phản ứng của Lâm Hàn nằm ngoài dự đoán của anh ta.
Nhưng chúng cũng chỉ ngẩn ra trong chốc lát mà thôi, lăn lộn ở khu
Tam Giác Vàng bao nhiêu năm, cũng đã trải qua vô số các cuộc chiến lớn
nhỏ.
Bốn người Nguyễn Nguyên lập tức phản ứng lại, quay đầu súng, đạn bắn liên tục ra tứ phía.
Lâm Hàn và Ngô Xuyên cũng phản ứng nhanh, liên tiếp né được, những viên đạn gần như vụt qua tai họ.
Dựa vào tốc độ phản ứng và cơ thể nhanh nhạy, Lâm Hàn và Ngô Xuyên né được đạn hai lần, nhưng làm sao tránh được mãi, mà hai người đã hết chỗ trống. Lúc này, hai người Lâm Hàn đã bị dồn vào đường cùng.
Cái chết đã cận kề ngay trước mắt.
Bốn người Nguyễn Nguyên không cho hai người Lâm Hàn cơ hội, dồn họ vào chỗ chết.
“Lâm Hàn, đừng chạy lung tung, ngoan ngoãn chịu chết không được sao?”
Nguyễn Nguyên cười khẩy, họng súng lại chĩa vào đầu cô y tá nhỏ:
“Tao thề, từ lần bắt tiếp theo của tao, nếu mày còn dám nhúc nhích nữa thì tao sẽ bắn nát đầu y tá này!”
“Lâm Hàn, không phải mày rất chính nghĩa sao? Mày sẽ trơ mắt nhìn người vô tội vì mình mà chết ư?”
Mặt Nguyễn Nguyên đầy vẻ tàn nhẫn.
Mà nghe thấy câu này, bước chân Lâm Hàn đột nhiên khựng lại, anh nhìn cô y tá nhỏ.
Lúc này cô y tá đã nước mắt đầy mặt, liên tục run rẩy.
Lâm Hàn lắc đầu, một người vô tội vì anh mà chết… Nói thật, anh không làm được.
Nghĩ như vậy, Lâm Hàn không nhúc nhích nữa.
Mà nhìn thấy cảnh này, đám người Nguyễn Nguyên vui mừng khôn xiết, giơ súng chĩa vào Lâm Hàn.
“Anh Hàn!”
Sắc mặt Ngô Xuyên đại biến, không nói lời nào chuẩn bị chắn trước người Lâm Hàn.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Vài tiếng súng đột nhiên vang lên, bốn người Nguyễn Nguyên ngã xuống đất, bất động.
Không lệch một phát nào, gần như tất cả bốn người Nguyễn Nguyên đều bị bắn trúng điểm yếu.
Người duy nhất bị bắn hơi chệch điểm yếu cũng đã bị bắn thêm phát nữa.
Năm phát súng, nhanh chóng, chuẩn xác giết chết bốn người Nguyễn Nguyên.
Cả Lâm Hàn và Ngô Xuyên đều sửng sốt, ngạc nhiên nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở trong thang máy.
Người này mặc đồng phục cảnh sát, nhìn có vẻ không khác cảnh sát bình thường là mấy, chỉ là khuôn mặt có hơi trắng.
Nhưng vừa rồi, anh ta cách đám người Nguyễn Nguyên những 20 mét mà có thể bắn trúng điểm yếu của chúng chỉ bằng một phát súng, thủ pháp bắn
súng này chắc chắn không phải cảnh sát bình thường.
Lúc này, cảnh sát đó đã bước tới trước mặt Lâm Hàn, giậm chân một cái rồi chào Lâm Hàn kiểu quân đội:
“Chào cậu Lâm, tôi là Đinh Phong, đến từ đại đội đặc chủng của Kim
Lăng, tôi được ông Thang phái tới để bảo vệ cậu, cậu không sao chứ?”
Lâm Hàn khẽ lắc đầu: “Tôi không sao”.
Ánh mắt anh đảo một vòng, sau đó hiểu ra.
Ông Thang mà Đinh Phong nói, khả năng là Thang Ân Đình, người đứng đầu Kim Lăng.
Còn về tại sao ông ta lại phái người đến bảo vệ mình, anh nghĩ đó là do lệnh của mẹ anh.
“Cảm ơn anh!”
Lâm Hàn lại chân thành nói.
“Cậu Lâm nói gì thế, cậu là quý nhân trong miệng ông Thang, tôi nhất
định phải bảo vệ cậu bằng cả tính mạng mình, bảo vệ cậu là bổn phận của
tôi!”
Đinh Phong cười nhẹ, nhưng vẫn còn hơi sốc.
Vừa nãy khi nhận được điện thoại của Thang Ân Đình, người đứng đầu
Kim Lăng, ông ta lệnh cho anh đến bệnh viện quận Tần Hoài bảo vệ một
người tên là Lâm Hàn.
Theo anh ta thấy, có thể khiến người đứng đầu Kim Lăng đích thân gọi
tới, vậy thì thân phận và địa vị của Lâm Hàn chắc chắn không thấp, chắc
hẳn là quan chức, thậm chí có thể là cấp tỉnh, cấp bộ!
Nhưng anh ta không ngờ Lâm Hàn lại chỉ là một chàng thanh niên, đoán chừng còn không nhiều tuổi bằng mình!
Lẽ nào Lâm Hàn còn có lai lịch bối cảnh gì khác mới có thể khiến ông Thang đích thân gọi điện như thế?
Lâm Hàn nhìn cô y tá đang sợ mất mật trên đất rồi bảo:
“Đinh Phong, anh xử lý tình huống ở đây đi, tôi không tiện lắm”.
“Vâng thưa cậu Lâm!”
Đinh Phong gật đầu, sau đó liên hệ với thuộc hạ cùng bên phía bệnh viện, lập tức xử lý hiện trường.
Là cảnh sát, đương nhiên giải quyết những chuyện này rất thuận lợi,
không giống như Lâm Hàn vừa bị thương một chút phải điều trị đã khiến
bệnh viện phải gọi cảnh sát.
Những việc này chỉ cần nói một câu là mọi thứ đều dễ dàng.
Sau khi để Đinh Phong giải quyết, Lâm Hàn và Ngô Xuyên cùng về phòng bệnh.
Lâm Hàn ngồi xuống, vẻ mặt có chút lạnh lùng, anh khẽ thở dài:
“Xem ra Trần Nam thật sự đã phản bội tôi”.
Ngô Xuyên và Nhan Thành nghe vậy, sắc mặt đều thay đổi.
Trần Nam là người kiểm soát khu vực Vùng Xám ở Kim Lăng trên danh nghĩa, họ biết dưới tay anh ta có bao nhiêu thế lực.
Mọi người vốn là anh em, cùng nhau cố gắng, đương nhiên không cần lo nghĩ nhiều.
Nhưng bây giờ Trần Nam phản bội, tình hình đột nhiên trở nên phức tạp.
Dù sao bây giờ về cơ bản Trần Nam đang nằm giữ tất cả thế lực Vùng Xám ở Kim Lăng.
“Anh Hàn, phải làm sao bay giờ? Hay là tôi điều người từ Đông Hải đến đây, bây giờ chúng ta ở Kim Lăng, nhưng lại là địa bàn của Trần Nam,
hay là tránh đi trước?”, Ngô Xuyên lên tiếng:
“Mà chúng ta vẫn còn rất nhiều anh em Tôn Hàn Các ở Kim Lăng, họ đều
là người trung thành, gọi họ đến, cho dù không phải đối thủ của Trần Nam thì tự bảo vệ mình cũng vẫn dư sức!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT