Lúc này, người dân xung quanh quán ăn nghe thấy tiếng súng, đều đã sớm trốn vào trong cửa hàng, trên đường vắng tanh không một bóng người.
Nhan Thành giẫm mạnh lên chân ga, xe tải tăng tốc lao đi.
Bấy giờ, đám Chấp Pháp đường mới chạy ra, có người đang chuẩn bị lên xe đuổi theo, Hoàng Bạch Đào ra sau vội vàng cản lại.
"Nơi này dù sao cũng là Kim Lăng, chúng ta vẫn đừng nên làm lớn, nếu bị người trong quân đội theo dõi thì sẽ rất rắc rối",
Hoàng Bạch Đào nhìn chiếc xe tải dần chạy xa, bàn tay siết
chặt muốn bật máu.
Đối phương một mình đến, đối mặt với sự mai phục đông đảo của ông ta mà vẫn có thể chạy thoát, nó khiến Hoàng Bạch Đào
cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Trước đó, ông ta còn có suy nghĩ thu phục một người tài
giỏi như Lâm Hàn, nhưng giờ chỉ muốn giết chết anh ngay lập
tức.
Một gã Chấp Pháp đường đứng cạnh hỏi, là Chấp Pháp đường của
nhà họ Hoàng, trước giờ bọn họ đều đuổi tận giết tuyệt để
tránh lưu lại mầm họa.
"Yên tâm đi, Lâm Hàn chắc hẳn vẫn chưa biết người anh em tốt
Trần Nam của mình đã phản bội cậu ta. Cậu ta không trốn thoát
được đâu!", mặt mày Hoàng Bạch Đào rét lạnh, nói xong bèn gọi cho Trần Nam.
Bên kia, Nhan Thành lái xe tải vượt biết bao nhiêu cái đèn
đỏ, chạy xa vài con phố, thấy đằng sau không có người của đối
phương đuổi theo mới thoáng yên tâm lại.
"Đại ca, anh sao rồi?"
Nhan Thành lo lắng nhìn Lâm Hàn, đây là lần đầu cậu ấy trải qua tình huống như vậy, nghĩ lại mà vẫn còn sợ.
"Ơ, đội trưởng Đinh, không phải anh mới giải quyết xong vụ án quốc tế kia nên đang nghỉ phép à? Vội vàng như thế là đi đâu
vậy?", có một cảnh sát vội hỏi.
Lâm Hàn không đáp, đợi về sau đền đáp cậu ấy là được, giờ việc trước mắt mới là chuyện quan trọng nhất.
Trong lòng Lâm Hàn cũng thầm khó hiểu, ban đầu Trần Nam này
đã nói là sẽ đến mà, sao đến giờ vẫn chẳng thấy bóng người
đâu? Anh chợt có một linh cảm xấu.
Sau đó, bên ngoài vang lên giọng nói lo lắng của y tá.
"Thưa ông, đây là phòng bệnh đặc biệt, mấy người không thể đi vào!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT