“Một người bạn của tôi”, Lâm Hàn mặt không biểu cảm liếc Trần Thông nói.

“Bạn của cậu? Lâm Hàn, sao tôi lại có cảm giác cậu đang đùa giỡn tôi vậy”.

“Nếu là hỏi đường, anh còn tới tìm tôi hỏi wechat của cô ấy?”, Lâm Hàn nhìn Trần Thông giống như đang nhìn một đứa ngốc.

“Cậu!”

Trần Thông giọng điệu ngưng trệ, trong mắt lộ ra lạnh lùng: “Tên nghèo kiết xác chết tiệt, cậu không xứng với mỹ nữ đó, còn ì ạch không chịu đưa id wechat cho tôi, đúng là đồ keo kiệt! Nếu cậu đã như vậy cũng đừng trách tôi không khách khí!”

“Chào thầy!”

“Chào các em”, Lâm Hàn mỉm cười, bỗng nhiên phát hiện trong góc có nhiều thêm một bạn học nữ.

Bạn học nữ này tầm mười bảy mười tám tuổi, có lẽ vẫn đang là học sinh phổ thông.

"Bạn học mới đến, mời em giới thiệu bản thân với mọi người."

Lâm Hàn mỉm cười với cô gái.

“Được rồi, mời em ngồi”.

Lâm Hàn gật đầu bảo Tạ Huyên ngồi xuống.

Vì vậy, một số học sinh học văn hóa không tốt lắm sẽ chọn học các môn học nghệ thuật như hội họa, piano, violin….

Đến lúc đó có thể thi vào học viện nghệ thuật, loại học viện này không yêu cầu quá cao về điểm văn hóa mà coi trọng điểm nghệ thuật.

Tiếp đó Lâm Hàn bắt đầu tiết học.

Trong lớp, Lâm Hàn nhận thấy Tạ Huyên vẫn luôn im lặng lắng nghe, rất ít khi phát biểu đặt câu hỏi, có chút trầm lặng ít nói so với các bạn học khác.

Lâm Hàn thầm nghĩ trong lòng.

Đã gần trưa, khi tiết học của Lâm Hàn kết thúc, Khúc Hà đột nhiên gọi anh tới phòng họp.



"Chứng chỉ guitar cấp bảy!”

“Thầy Trần Thông thật là lợi hại, 25 tuổi đã thi đậu chứng chỉ guitar cấp bảy!”

Các giáo viên nữ gần đó vô cùng hâm mộ nhìn vào tấm giấy chứng nhận, bàn luận sôi nổi.

Đặc biệt có một nữ giáo viên nghe nói thu nhập hàng tháng của Trần Thông trên mười ngàn tệ thì ánh mắt sáng ngời nhìn anh ta.

"Chỉ cần các cô nỗ lực luyện tập guitar thì đạt được chứng chỉ cấp bảy chỉ là việc trong tầm tay”.

Mắt anh ta lại lóe sáng khi thấy Lâm Hàn bước vào phòng họp, cầm tờ giấy chứng nhận trên bàn và lắc lắc với Lâm Hàn.

“Ồ”.

Lâm Hàn đáp nhẹ một tiếng, vẻ mặt bình đạm.

“Đúng vậy thầy Lâm Hàn, thầy như vậy quá bất lịch sự!”

“Trong lòng thầy không phải là sẽ ghen tị với thầy Trần Thông đã đạt được cấp bảy đó chứ!”

“Chỉ là chứng chỉ cấp bảy mà thôi, có cái gì để ghen tị cơ chứ”, Lâm Hàn trợn trắng mắt.

“Chứng chỉ cấp bảy mà thôi!”

“Lâm Hàn, anh có biết thi lấy chứng chỉ cấp bảy khó như thế nào không?"

“Đúng vậy! Anh vậy mà nói chỉ cấp bảy mà thôi, không lẽ anh có chứng chỉ cấp bảy?”

Thái độ của các giáo viên nữ dành cho Lâm Hàn có chút bất mãn.

Thấy Lâm Hàn trở thành mục tiêu công kích của mọi người, Trần Thông cười thầm trong lòng, nhưng vẫn lên tiếng:

“Thầy Trần Thông nói đúng, Lâm Hàn này, căn bản chẳng hiểu gì, cùng anh ta nói guitar cấp bảy, anh ta cũng không thể hiểu được”, một nữ giáo viên nói rồi cười:

“Thầy Trần Thông, trình độ guitar của thầy đã qua cấp bảy, đạt được chứng chỉ, có phải là nên mời chúng tôi một bữa cơm chúc mừng hay không”.



Trần Thông đáp, lại hỏi Lâm Hàn: “Lâm Hàn, cậu có muốn đi không?”

“Tôi không đi”.

“Tôi đoán anh có lẽ sẽ phải hối hận nếu không đi, vì tôi quyết định sẽ mời mọi người đến Eiffel dùng bữa”, Trần Thông thần thần bí bí nói.

“Eiffel!”

“Đó thế nhưng là một nơi cao cấp, một bữa cơm, ít nhất cũng phải năm sáu ngàn tệ, đắt thì phải trên mười ngàn đó!”

“Đúng vậy, quá xa xỉ!”

“Thầy Trần Thông, thầy quả thật muốn mời chúng tôi đến Eiffel?”

Chỉ tùy tiện một bữa ăn ở đó cũng đã ngang ngửa một tháng tiền lương của họ.

“Đương nhiên là tôi chắc chắn!”, Trần Thông nhếch mép cười, cảm giác được người khác phái vây quanh thật sảng khoái:

Anh ta lại nhìn hướng Lâm Hàn nói: “Lâm Hàn, chúng tôi muốn tới Eiffel dùng bữa, cậu thực sự không muốn đi à?”

Lâm Hàn vuốt cằm: “Đi!”

“Ôi trời! Lâm Hàn, anh vừa rồi không phải nói là không muốn đi sao, bây giờ sửa miệng cũng nhanh thật đấy, lại nói muốn đi rồi!”

"Chậc chậc chậc, đây chính là sức hấp dẫn của tiền bạc! Có lẽ anh ta vốn tưởng rằng chúng ta sẽ tới quán ăn vỉa hè, vì vậy mới coi thường. Hiện giờ vừa nghe được là sẽ tới Eiffel, dĩ nhiên đổi ý!"

“Đúng là hám của!”

Ánh mắt nữ giáo viên nhìn Lâm Hàn ẩn ẩn có chút xem thường.

Trần Thông cười: "Lâm Hàn là người từ nơi khác tới, ở Kim Lăng lại không có phòng ở, chỉ có thể thuê một căn hộ, bây giờ cậu ấy mới chỉ vừa tìm được việc làm, trong người không có nhiều tiền, tôi nghĩ ngay cả vấn đề vấn đề ấm no của bản thân cậu ấy có lẽ cũng chưa thể giải quyết được”.

"Anh ta đổi ý nhanh như vậy, là rất bình thường! Rốt cuộc nơi chúng ta sẽ đến cũng là Eiffel! Đời này của anh ấy, còn chưa từng đến một nơi cao cấp như vậy”.

-------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play