Lâm Hàn sửng sốt, anh không ngờ Vương Huy lại sợ mình đến vậy.

Chu Nhã Thiến ở bên cạnh nhìn thấy Lâm Hàn thì sắc mặt cũng thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, toàn thân run rẩy.

Cô ta cũng bị Lâm Hàn đá một phát khi ở khách sạn Bách Hào.

Lâm Hàn này ra tay độc ác, không nể tình người, không quan tâm đối phương có phải là con gái hay không, nói đánh là đánh.

Sao cô ta có thể không sợ?

“Cậu Vương đừng sợ, tôi không có ác ý với anh”, Lâm Hàn an ủi, xoa dịu Vương Huy.

Trên cùng một bàn, Trịnh Minh Sơn và Tống Ngọc đều nhìn sang.

“Lâm Hàn?”

Trịnh Minh Sơn cau mày, trong mắt hiện lên ngọn lửa giận dữ nhàn nhạt.

Gã ta vô cùng căm hận Lâm Hàn, gã vất vả theo đuổi Hàn Hinh Nhi mà cô ta lại tìm Lâm Hàn làm bạn trai đỡ đạn. Trịnh Minh Sơn vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này.

Càng nghĩ, Trịnh Minh Sơn càng tức không có chỗ trút giận.

“Lâm Hàn?”

Tống Ngọc nhìn thấy Lâm Hàn, đôi môi anh đào ngạc nhiên hé mở.

Cô không ngờ lại gặp Lâm Hàn ở nơi này.

Ngày hôm đó ở Fortune Plaza, chính Lâm Hàn là người giúp cô giật lại chiếc túi, Tống Ngọc vẫn nhớ mối ân tình này.

Sau khi về nhà, Tống Ngọc cũng đã dùng một số quan hệ để tìm Lâm Hàn nhưng không có kết quả.

Nhưng tại đây, hai người đã gặp lại nhau.

“Mình và Lâm Hàn… thật có duyên”.

Tống Ngọc thầm nói trong lòng, nhịp tim hơi tăng nhanh.

“Không có ác ý?”

Vương Huy lườm Lâm Hàn: “Tôi tin cậu mới lạ ấy! Bây giờ phiền cậu hãy tránh xa tôi một chút, đây là nơi công cộng, có bảo vệ, tôi khuyên cậu, nếu muốn ra tay thì hãy cân nhắc điều này trước tiên”.

Khi nói lời này, hai chân Vương Huy dưới gầm bàn vẫn còn đang run, hoảng sợ bất an.

Khi nghe câu này, Trịnh Minh Sơn và Tống Ngọc đều ngạc nhiên, lẽ nào giữa Vương Huy và Lâm Hàn còn có mối hiềm khích gì sao?

Lâm Hàn lắc đầu bất đắc dĩ, nghiêm túc nói:

“Cậu Vương, trước đây chúng ta có một số hiểu lầm, nhưng tôi xin lỗi anh, được không? Thật xin lỗi vì trước kia tôi đã đánh anh, mong anh chấp nhận lời xin lỗi của tôi, hơn nữa tôi đảm bảo tôi sẽ không làm gì anh ở đây”.

“Sao cơ? Lâm Hàn từng đánh Vương Huy?”



Tống Ngọc sửng sốt, khó hiểu, Vương Huy là người của nhà họ Vương thuộc bốn gia tộc lớn, tương lai anh ta cũng sẽ đảm nhiệm vị trí gia chủ nhà họ Vương.

Địa vị và thế lực đều hơn hẳn Lâm Hàn.

Lâm Hàn đánh Vương Huy, không sợ bị anh ta trả thù sao?

“Đảm bảo? Vương Huy tôi không ngây thơ đến mức tin tưởng lời bảo đảm của cậu đâu. Cậu tránh xa tôi ra đi, hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng!”, Vương Huy cười nhạo một tiếng, bây giờ anh ta chỉ hy vọng Lâm Hàn biến mất khỏi tầm mắt mình.

Lâm Hàn đứng ở đây càng lâu, nỗi sợ hãi của anh ta càng lớn.

“Phải làm sao anh mới tin tôi không có ác ý với anh?”

Lâm Hàn nói rất chân thành.

Ánh mắt trong veo, không chút xấu xa, Vương Huy nhìn anh dần có chút tin tưởng, tên này thật sự không có ác ý với mình sao?

“Được, trừ khi cậu thề với tôi!”, Vương Huy cắn răng, lựa chọn tin tưởng Lâm Hàn một lần.

“Tôi thề”, Lâm Hàn giơ tay trái lên, nghiêm túc cất lời:

“Tôi không hề có ác ý với anh, tôi cũng chân thành xin lỗi anh vì sự việc không vui lúc trước, mong anh có thể tha thứ cho tôi. Tôi cũng thề sẽ không làm gì anh”.

Nghe vậy, Vương Huy thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn vẻ mặt Lâm Hàn rất vô tội, chắc sẽ không làm gì anh ta đâu.

Trái tim đang treo lơ lửng của Chu Nhã Thiến cũng rơi xuống.

“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Vương Huy lập tức trở lại dáng vẻ cà lơ phất phơ, anh ta không tin Lâm Hàn qua đây chỉ để xin lỗi.

“Tôi đã nghe nói về mảng vận chuyển của nhà họ Vương ở thành phố Đông Hải từ lâu. Nó rất hùng mạnh, cả đường biển, đường hàng không và đường bộ đều có thể xếp vào hàng đầu ở cả Hoa Đông này”, Lâm Hàn nói:

“Tôi tìm cậu Vương là muốn hợp tác mảng vận chuyển với nhà họ Vương của anh”.

“Hợp tác mảng vận chuyển?”

Nghe đến đây, mọi người đều sửng sốt.

“Lâm Hàn, tôi không nghe nhầm chứ?”

Vương Huy trừng mắt: “Cậu là đồ ngốc sao? Cậu chỉ là một tên shipper mà lại muốn hợp tác mảng vận chuyển với nhà họ Vương, cậu đang nghĩ gì vậy?”

“Vương Huy, anh nói gì cơ? Lâm Hàn này là shipper?”, mắt Trịnh Minh Sơn loé lên.

Tống Ngọc cũng tò mò nhìn Vương Huy.

“Đúng đó, chính mắt tôi đã nhìn thấy mà! Tôi và bạn gái ở khách sạn, gọi đồ ăn ngoài, và người mang chúng đến chính là Lâm Hàn!”, Vương Huy đáp.

“Hahahaha!”

Trịnh Minh Sơn vỗ bàn cười lớn:

“Thật bất ngờ nha, không ngờ Lâm Hàn lại là shipper! Hahaha, cậu như vậy có xứng với Hinh Nhi không? Viên Californium cậu tặng Hinh Nhi trong buổi tiệc sinh nhật hôm đó không phải là do trộm về đấy chứ? Khi ấy tôi còn kiêng dè cậu có lai lịch thế nào cơ!”



“Không ngờ cậu lại chỉ là một tên giao hàng!”

“Có gì đáng cười, người ta dựa vào năng lực của bản thân cố gắng kiếm cơm, cũng không làm chuyện gì phạm pháp”, Tống Ngọc nhíu mày, rất bất mãn với thái độ của Trịnh Minh Sơn và Vương Huy.

“Lâm Hàn, như anh đã nói, mảng vận chuyển của nhà họ Vương rất hùng mạnh, ở Hoa Đông được xếp hạng nhất hạng nhì”, Chu Nhã Thiến ở bên cạnh che miệng cười:

“Nhưng anh chỉ là một tên giao hàng thôi thì có vốn liếng gì để hợp tác với nhà họ Vương? Chẳng lẽ có khách hàng gọi đồ ăn, anh lại để cho bên vận chuyển của nhà họ Vương giao giúp anh? Một đơn hàng anh cho nhà họ Vương một hai tệ tiền hoa hồng?”

“Hahaha!”

Nghe vậy, cả bàn ồ lên cười, ai cũng bị chọc cười.

“Không phải tôi muốn hợp tác vận chuyển với anh, mà là Tập đoàn nhà họ Lâm phía sau tôi”, Lâm Hàn đè nén ý muốn đánh người xuống, nói với Vương Huy:

“Nếu hợp tác thì nhà họ Vương các anh cũng có lợi ích rất lớn”.

“Tập đoàn nhà họ Lâm?”

Mọi người trong bàn lại sửng sốt, họ chưa bao giờ nghe nói đến tập đoàn này.

“Lâm Hàn, Tập đoàn nhà họ Lâm là tập đoàn gì? Những công ty, tập đoàn lớn có uy tín ở thành phố Đông Hải này, tôi đều biết, nhưng tôi chưa nghe đến Tập đoàn nhà họ Lâm bao giờ”, Trịnh Minh Sơn nhìn Lâm Hàn, trong mắt mang theo vẻ giễu cợt:

“Không phải cậu tưởng tượng ra đấy chứ!”

“Tưởng tượng à, tôi nghĩ chắc không phải đâu”, Chu Nhã Thiến cười khẽ:

“Tập đoàn nhà họ Lâm kia, nói không chừng là công ty do Lâm Hàn tự sáng lập”.

“Công ty tự sáng lập, công ty do một nhóm shipper thành lập sao?”, mắt Vương Huy sáng lên, vỗ tay cười nói:

“Lâm Hàn, tôi biết cậu muốn hợp tác gì với nhà họ Vương của tôi rồi!”

Anh ta nhìn Lâm Hàn, có vẻ nghiêm túc:

“Có phải cậu đã tập hợp tất cả những người giao hàng ở thành phố Đông Hải này với nhau, thành lập một công ty tên là Tập đoàn nhà họ Lâm không?”

“Hợp tác mà cậu muốn đạt được với tôi là nhờ nhà họ Vương sử dụng lực lượng phân phối của mình giúp nhóm shipper các cậu giao đồ ăn, sau đó chia hoa hồng cho nhà họ Vương chúng tôi đúng không?”

Nghe câu này xong, Trịnh Minh Sơn ôm bụng cười lớn, vẻ mặt vặn vẹo, suýt nữa cười đứt ruột:

“Hahaha! Vương Huy, không ngờ anh lại có tế bào hài hước như vậy! Một nhóm shipper thành lập công ty, sau đó sử dụng dịch vụ phân phối của nhà họ Vương giao hàng giúp… Hahaha!”

“Lâm Hàn, nếu cậu hợp tác được với nhà họ Vương, chắc chắn tôi sẽ đặt đồ ăn ngoài mỗi ngày để ủng hộ việc kinh doanh của cậu, cho cậu năm sao!”

“Hahaha!”

“Buồn cười quá đi mất!”

Trên bàn lại vang lên tiếng cười vui vẻ, mọi người nhìn Lâm Hàn đầy giễu cượt, trào phúng.

-------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play