“Cậu Lâm, sao vậy?”

Thấy Lâm Hàn lên tiếng, Từ Dung tò mò hỏi.

“Một năm mười ngàn, ít quá!”, Lâm Hàn thản nhiên nói.

Nghe anh nói vậy, Từ Dung thoáng sửng sốt.

Ánh mắt tên Đầu Hói đó lóe sáng, nhìn Lâm Hàn với vẻ bỡn cợt.

“Thằng kia, một năm mười ngàn mà còn ít nữa à, thế mày nói xem, một năm bao nhiêu mới hợp lý?”

“Nói thế nào cũng phải được mười triệu chứ”, Lâm Hàn nghiêm túc nói.

Một năm mười triệu!

Từ Dung kinh ngạc há hốc mồm, còn có vụ chê tiền bảo kê ít nữa à?

Dù ít cũng không đến mức một năm mười triệu chứ!

“Cậu Lâm, anh không đùa chứ!”, Từ Dung hơi lúng túng.

“Tôi không đùa!”, Lâm Hàn nghiêm túc nói.

“Thằng ranh, mày có ý gì, mày đang chơi tao à?”

Đầu Hói chau mày, sắc mặt trở nên u ám, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp phải loại chuyện nộp thêm nhiều tiền bảo kê.

Quan trọng hơn là tên này lại mở miệng ra đòi mười triệu!

Đây chẳng phải chơi hắn ta thì là gì?

Nào có chuyện tiền bảo kê đến tận mười triệu?

“Tôi không giở trò với anh, gọi anh Long của các anh ra đây, tôi nộp mười triệu phí bảo kê cho anh ta”, Lâm Hàn không cảm xúc nói.

“Thằng ranh, anh Long không có ở đây. Nếu anh Long có ở đây, mày đòi nộp cho anh ấy mười triệu tiền bảo kê, anh ấy có thể sẽ xé rách miệng của mày”, Đầu Hói lạnh nhạt nói.

“Nực cười, tôi chủ động giao mười triệu tiền bảo kê, tại sao anh ta lại xé rách miệng của tôi, trên đời này còn có đạo lý này sao?”, Lâm Hàn cười giễu.

“Được rồi, mày cút sang một bên đi, đừng ở đây cản trở chuyện của bọn tao, nếu không bọn tao không khách sáo đâu!”

Đầu Hói mất kiên nhẫn, ánh mắt nhìn sang Từ Dung: “Cô, nộp mười ngàn tiền bảo kê ra đây, chúng tôi sẽ đi ngay!”

“Được!”

Từ Dung gật đầu, đám người này càng ở đây lâu thì khách hàng sẽ càng khó chịu, như thế ảnh hưởng đến việc kinh doanh.

Cô ấy lấy điện thoại ra vừa định chuyển tiền cho chúng thì Lâm Hàn giật lấy điện thoại.

“Tôi đã nói rồi, tôi phải nộp mười triệu, mười ngàn quá ít, không nộp!”, Lâm Hàn lạnh lùng nhìn tên Đầu Hói.

“Thằng ranh, mày thật sự muốn gây chuyện à? Mẹ kiếp, chắc mày không phải bị bại não đâu nhỉ?”

Cuối cùng Đầu Hói không nhịn được nữa, tức giận siết chặt nắm đấm, đấm thẳng vào mặt Lâm Hàn.

Ầm!

Cú đấm này khá đột ngột, tốc độ lại rất nhanh.

“Cậu Lâm, mau tránh đi!”

Từ Dung và Tạ Cầm tái mặt, lập tức hét lên, cực kỳ lo lắng.

Lúc cú đấm sắp đấm vào đầu Lâm Hàn.

Lâm Hàn vừa cử động.

Anh đưa tay trái ra, tốc độ còn nhanh hơn.

Bộp!

Cú đâm đánh vào lòng bàn tay Lâm Hàn.

“Hả?”

Đầu Hói sửng sốt, không ngờ Lâm Hàn lại chặn được cú đấm này.

Lúc này sắc mặt hắn ta trắng bệch, kêu lên một tiếng thảm thiết.



“A!”

Lâm Hàn nắm chặt bàn tay rồi đẩy lên trên!

Rắc!

Tiếng xương gãy vụn vang lên.

Cổ tay Đầu Hói bị trật khớp.

Cơn đau từ cổ tay lan sang cánh tay, đau đến nỗi trán Đầu Hói ướt đẫm mồ hôi.

“A a a! Đau chết mất!”

Hắn ta rú lên thảm thiết.

“Anh Đầu Hói!”

Đàn em của Đầu Hói biến sắc, mọi việc diễn ra quá nhanh, chúng còn chưa kịp phản ứng lại.

“Còn ngây ra đó làm gì, đánh nó! Đánh thằng này cho ông!”

Đầu Hói lớn tiếng quát.

“Lên!”

“Đánh chết hắn!”

Cuối cùng đám đàn em cũng phản ứng lại, lao về phía Lâm Hàn.

“Cậu Lâm!”

Sắc mặt Từ Dung và Tạ Cầm càng thêm tái nhợt.

Mười mấy người đánh một người, cậu Lâm gặp nguy rồi!

Thế nhưng Lâm Hàn vẫn rất bình tĩnh.

Anh giơ chân phải lên đạp Đầu Hói văng ra xa, sau đó tiến lên biến thành một cái bóng đen lao về phía đám người kia.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Ngay sau đó, từng tiếng nắm đấm chạm vào da thịt vang lên.

Trong đó còn có cả tiếng hét lên đau đớn của đám đàn em.

“A a a!”

“Đau chết mất!”

“Chân… chân của tao…”



Cảnh tượng trước mắt khiến Từ Dung và Tạ Cầm trố mắt.

Họ không hề nhìn thấy bóng dáng của Lâm Hàn, chỉ thấy đám đàn em kia. Chưa đến một phút, tất cả đều đã nằm rạp dưới đất, có người ôm bụng, có người ôm chân, kêu rên không ngừng.

“Thân thủ của cậu Lâm… đáng sợ thế à! Nhiều người thế này cũng không đánh lại anh ta!”

Hai người phụ nữ chấn kinh há hốc mồm.

“Thằng ranh… mày…”

Đầu Hói nằm trên đất sợ hãi nhìn Lâm Hàn.

Đám đàn em thu tiền bảo kê này của hắn ta đánh đấm rất giỏi nhưng khi đối diện với chàng trai này, chúng chẳng phải có chút sức phản kháng nào.

Tất cả đều bị hạ gục chỉ trong phút chốc.

Trình độ võ thuật của người này đáng sợ quá, hoàn toàn vượt khỏi khả năng hiểu biết của hắn ta.

Soạt!



Lâm Hàn đáp xuống đất, từ trên xuống dưới không dính một hạt bụi.

Anh cất bước đi đến trước mặt Đầu Hói.

“Thằng ranh, mày… mày muốn làm gì?”

Đầu Hói chống hai tay xuống đất, liên tục lùi về sau.

“Làm gì à? Tôi muốn nộp tiền bảo kê”.

Lâm Hàn túm lấy cổ áo Đầu Hói, nhấc bổng hắn ta lên.

“Gọi cái tên anh Long gì đó đến đây, tôi muốn nộp mười triệu tiền bảo kê!”

Đầu Hói sửng sốt hỏi:

“Thằng ranh, mày thật sự muốn gặp anh Long à?”

“Anh không hiểu lời tôi nói sao?”, Lâm Hàn nhíu mày.

Lúc này những vị khách đó đều nhìn Lâm Hàn với ánh mắt lạnh lùng và cạn lời, hệt như đang nhìn một tên ngốc.

“Nếu anh Long đến đây thì chắc chắn thằng ngu này sẽ chết!”

“Phải, đừng bảo tên này bị bại não nha!”

“Nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ chạy ngay bây giờ!”

“Nếu không anh Long mà đến, chắc chắn anh sẽ tiêu đời!”

Mọi người xì xào bàn tán.

“Nếu anh Long đến, tao đảm bảo với mày, nhẹ nhất là mày sẽ bị đánh gãy hai chân”, Đầu Hói lạnh lùng nói.

Bốp!

Lâm Hàn vả vào mặt Đầu Hói!

Sh~

Đầu Hói xuýt xoa, đau đến nỗi nửa mặt của hắn ta mất luôn cảm giác.

“Bảo anh gọi hắn ta đến thì cứ gọi hắn ta đến, nhiều lời như vậy làm gì!”, Lâm Hàn lạnh lùng nói.

“Được… tao gọi!”

Đầu Hói cắn răng lấy điện thoại ra gọi cho anh Long.

“Alo, Đầu Hói, có chuyện gì sao?”

Điện thoại được kết nối, đầu bên kia vang lên giọng nói trầm thấp.

“Anh Long…”

Đầu Hói do dự một lúc, nhìn Lâm Hàn.

“Nói thật đi, đã xảy ra chuyện gì thì cứ nói chuyện đó!”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói.

Đầu Hói cắn răng nói:

“Anh Long, em dẫn anh em đến quán BBQ Phi Thường ở đường Tương Lai thu tiền bảo kê, em và mười mấy anh em đều bị đánh!”

“Cái gì, bị đánh?”, giọng nói ở đầu dây bên kia bỗng trở nên tức giận.

“Đối phương có mấy người, ở đường nào? Dám vô duyên vô cớ đánh người của tao, lẽ nào là thằng Ngô Xuyên đang nổi nào đó?”

“Nếu là Ngô Xuyên thì còn ổn, bọn em gặp chắc chắn sẽ không thu tiền bảo kê!”, Đầu Hói rầu rĩ nói.

“Đối phương là một thằng oát, hơn nữa chỉ có một mình”.

“Cái gì? Một mình mà đánh được mười mấy người bọn mày?”, giọng điệu biến thành khó tin.

“Phải, thật sự là một người”.

Đầu Hói sắp khóc luôn rồi, lần đầu tiên hắn ta lâm vào tình huống mất mặt như vậy.

“Thằng đó nói phải nộp tiền bảo kê cho anh, hơn nữa còn muốn mộp mười triệu!”

-------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play