"Ông già, con cảm thấy anh rể hai làm rất đúng, người ta đã bắt nạt lên đầu lên cổ thế mà biểu hiện ban nãy của ông cũng nhu nhược quá rồi", Dương Khiết thở hổn hển nói.
Sắc mặt Dương Cảnh Đào cứng đờ: "Tiểu Khiết, con biết cái gì, người ta đông như vậy, con cứng đối cứng thì đánh lại được hả? Cuối cùng còn không phải là lấy trứng chọi đá, tự chuốc khổ vào thân? Con còn nhỏ, chưa hiểu nhiều, bố là người từng trải nên kinh nghiệm xã hội phong phú hơn con!"
"Con cứ đợi mà xem, lát nữa Lâm Hàn chắc chắn sẽ mặt xám mày tro bước ra, không chột thì cũng què", Dương Cảnh Đào tiếp tục nói:
"Hơn nữa, thằng nhóc kia đúng là không có trên dưới gì hết, tính tạo phản à, dám bảo bố là ông già lắm mồm trước mọi người! Tính lật ngói hay gì! Mua cái biệt thự thì tưởng rằng mình là cậu ấm con nhà giàu thật hả!"
...
Bên trong nhà hàng.
Lúc này, Lâm Hàn đang bị bảy tám gã đàn ông cao to vạm vỡ bao vây.
Bọn họ đều nhìn chằm chằm Lâm Hàn với vẻ mặt cực kỳ khó coi.
"Nhóc con, tính anh hùng cứu mỹ nhân, xen vào việc của người khác hả?", gã đàn ông tên là Tiểu Thạch mặt đầy máu cầm chai bia gõ gõ lòng bàn tay, nở nụ cười dữ tợn nói:
"To gan đấy, mày có biết tao là người của anh Minh không?"
Lý Minh cũng có chút đầu óc, biết làm một tên du côn không phải là cách tồn tại lâu dài. Gã ta muốn tẩy trắng nên đặt chủ ý lên người đại ca Ngô Xuyên khu Bành Hộ.
Ngô Xuyên không chỉ là đại ca khu Bành Hộ, mà cả công việc tái định cư và bồi thường khu ấy đều do anh ta phụ trách.
Nếu lấy lòng Ngô Xuyên, để đối phương phân chút nước lèo trong công tác ấy cho thì cũng đủ để gã ta ăn ngon uống tốt rồi.
Ngô Xuyên sáng mắt lên, liếm môi: "Thật hả, vậy ăn uống xong, chúng ta đi xem đi!"
"Được! Ăn xong đi!", Lý Minh cười nói, nhưng giọng điệu bỗng hơi do dự:
"À mà anh Xuyên, công tác sắp xếp đền bù khu Bành Hộ..."
"Tiểu Minh, tôi biết suy nghĩ của chú!"
Ngô Xuyên không để ý nói: "Cái này chú yên tâm đi, chú đã cho tôi nhiều đồ tốt như vậy, tôi cũng chẳng phải loại ăn cháo đá bát! Chắc chắn tôi sẽ chia chút lợi trong công tác sắp xếp đền bù khu Bành Hộ cho chú. Anh em với nhau thì mọi người cùng kiếm tiền! Cùng tán gái! Cùng ăn lẩu! Đi xe xịn!"
"Vậy thật sự là cảm ơn anh Xuyên quá!"
Hai mắt Lý Minh sáng lấp lánh, kích động trực tiếp quỳ xuống không ngừng dập đầu với Ngô Xuyên.
"Ha ha ha, Tiểu Minh, dập đầu thì lại khách sáo quá rồi!"
Ngô Xuyên cười ha ha, nhưng không có ngăn lại.
Anh ta rất thích cảm giác này.
Đây là cảm giác nắm quyền lực trong tay.
Cả công tác sắp xếp đền bù khu Bành Hộ đều do anh ta phụ trách, chỉ là tiền đền bù đã hơn trăm triệu tệ, nên ai muốn chia chút canh thì đương nhiên phải lấy lòng Ngô Xuyên.
"Anh Xuyên, đây là điều tôi nên làm!", Lý Minh lại dập đầu bộp bộp thêm mấy cái.
"Ha ha, đứng lên đi!"
Ngô Xuyên vỗ vỗ bả vai Lý Minh, cười nói:
"Đi theo tôi, cái khác không nói chứ sắm con xe A4 thì một tháng chắc chắn sẽ có, chính là chiếc tôi chạy tới đây đó. Nếu không phải sợ quá phô trương, tôi đã sớm đổi chiếc Land Rover rồi!"
"Anh Xuyên yên tâm, sau này, tôi chắc chắn sẽ trung thành với anh!", Lý Minh đứng lên, nghiêm túc nói.
"Anh Minh, không xong rồi!"
Ngoài phòng bỗng vang lên một giọng nói hoảng sợ.
-------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT