Theo lời Tống Tâm, Trần Viên Đình tìm cô ấy trong nhà vệ sinh lúc cô ấy đi tiểu đêm.
Hồn ma của Trần Viên Đình kiên quyết đòi lôi kéo Tống Tâm, muốn kể cho Tống Tâm nghe chuyện của cô ta hồi còn sống với Vương Thân Cương. Tống Tâm không nghe thì cô ta không cho đi. Tống Tâm đành phải nán lại nghe một oan hồn lải nhải về nghiệt duyên giữa Trần Viên Đình và Vương Thân Cương, nói là bắt nguồn từ một lần Trần Viên Đình cùng một đám giảng viên sinh viên ra ngoài hát karaoke.
Hôm đó kết thúc hơi trễ, vừa lúc đúng giờ cấm cổng. Trường học chúng tôi quẹt thẻ vào ký túc xá nên sau khi khóa cổng, vẫn có thể về phòng ngủ, Chẳng qua thẻ sinh viên không quẹt được, chỉ có dì quản túc mới quẹt được. Sau khi về thì phải kêu dì ra mở cửa, sẽ không tránh khỏi bị ăn chửi sấp mặt.
Hôm đó các nữ sinh khác đều chủ động trở về nghe mắng. Dựa theo độ dày da mặt của chúng tôi thì thực ra thời gian cấm cửa của trường chúng tôi không hề nghiêm khắc, bị chửi xong là qua cửa. Vương Thân Cương bèn đề nghị Trần Viên Đình tới nhà ông ta nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau lại về phòng ngủ, vậy thì sẽ không bị mắng. Không ngờ cô ta đi theo Vương Thân Cương về nhà, vô duyên vô cớ bị chiếm đoạt thân thể.
Sau chuyện đó, Vương Thân Cương cho Trần Viên Đình 2 triệu rưỡi, còn hứa hẹn điểm kiểm tra môn học của ông ta, thế nên Trần Viên Đình mới giữ im lặng. Ai ngờ Trần Viên Đình lại mang thai. Cô ấy cầm báo cáo xét nghiệm đi tìm Vương Thân Cương, vừa lúc gặp phải ông ta đang làm chuyện cẩu thả với một nữ sinh khác. Quá trình này Trần Viên Đình không kể rõ, bây giờ cô ta đã tan thành mây khói nên cũng chẳng có ai để hỏi, chỉ biết sau này Trần Viên Đình phẫn nộ muốn vạch trần tội ác của Vương Thân Cương, lại ngửi thấy mùi hương kỳ quặc trong phòng ngủ mà ngất xỉu.
Sau khi tỉnh lại, linh hồn cô ta đã rời khỏi thân thể. Bởi vì bị chết oan nên cô ta liên tục lặp đi lặp lại quá trình bị treo cổ trong phòng ngủ, đau đớn không chịu nổi. Mãi tới hôm đó mọi người nghe lời đề nghị của Âu Vỹ cùng chơi điệp tiên, thế nên mới trêu chọc Trần Viên Đình đã biến thành lệ quỷ tìm tới nơi, làm hại Trần Viên Đình oán khí không giảm được, muốn kéo người khác xuống dưới chịu khổ cùng cô ta.
“Trừ chuyện này, Trần Viên Đình còn kể cho tớ một bí mật." Nói đến đây, Tống Tâm nhăn mặt, thì thầm vào tai tôi.
Nghe xong, tôi rất sợ hãi. Tống Tâm lo lắng ký túc xá nữ sinh sẽ còn có người chết. Theo lời Trần Viên Đình thì trong ký túc xá nữ sinh trừ một con thi yêu Nhật Bản kia thì lại có thêm một con ma da mới tới, mỗi ngày đều cần bổ sung hồn phách để tăng cường thực lực, làm hại Trần Viên Đình không dám tranh giành với chúng, mà hai thứ kia có thể sẽ lấy mạng con người bất cứ lúc nào.
Nghe xong, tôi hít sâu một hơi, khẽ nói: “Chẳng lẽ con rắn kia... chính là ma da mà Trần Viên Đình nói? Tớ thấy nó giết người trong hồ nước, sao nó lại lên bờ rồi?"
"Chưa hẳn đã là ma da. Tớ nghĩ nó oán niệm quá nồng nên nhập vào người con rắn đen. Cậu nói con rắn đó là bán linh thể, còn là phụ nữ còn gì? Chắc là vì lý do này đấy." Trước kia Tống Tâm chưa bao giờ thể hiện kiến thức của mình trong lĩnh vực này, lúc này trông cô ấy vô cùng uyên bác.
Tôi nghe mà sửng sốt, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu. Nói thật, tôi không hiểu lắm, chỉ hiểu được đại khái mà thôi. Là một con ma da oán khí dày đặc, để giết được nhiều người hơn nên nó đã nhập vào thân thể con rắn đen, giúp cho con ma da này có thể lên bờ giết người.
Tôi đang định nói tiếp thì Âu Vỹ và Cố Lan đã đi học về. Vừa vào phòng, Âu Vỹ lập tức hỏi: “Ma da gì đó? Các cậu đừng trò chuyện ma quỷ nữa, bây giờ bọn tớ sợ cái này nhất. Đúng rồi, nghe nói Vương Thân Cương là tội phạm cưỡng hiếp, không ngờ đấy."
Tống Tâm không đáp lại mà tức giận muốn đánh Âu Vỹ. Nếu Âu Vỹ không kể lể lung tung mình bị Trần Viên Đình nhập vào người thì Vương Thân Cương sẽ không tìm tới tận nơi, muốn giết hai chúng tôi.
Vì chuyện này mà Âu Vỹ nói xin lỗi, đồng thời hứa hẹn sẽ dọn vệ sinh phòng ngủ một tháng để lập công chuộc tội.
Hôm sau, tôi và Tống Tâm đều tới đồn công an lấy lời khai, chủ yếu là kể lại quá trình Vương Thân Cương muốn sát hại chúng tôi. Lúc hầu tòa, khi khởi tố Vương Thân Cương thì chúng tôi sẽ ra tòa với tư cách là nhân chứng.
Vừa rời khỏi cục cảnh sát, mẹ Giản Dương lại giục tôi đi thử váy cưới. Tôi vốn không muốn đi, liền nghe mẹ Giản Dương dịu dàng nói: “Cháu mau tới đây đi, ba mẹ cháu chắc cũng muốn được xem cháu làm cô dâu. Dù sao cô đã nhận định cháu sẽ là con dâu nhà cô rồi, còn nửa tháng nữa cháu sẽ gả cho Giản Dương nhà cô."
Đúng là thời gian trôi qua nhanh như thoi đưa. Tôi thật sự không ngờ hôn kỳ của tôi và Giản Dương lại gần đến thế, đính hôn cũng biến thành kết hôn.
“Cô ơi... Sổ hộ khẩu của cháu còn ở nhà mà..." Tôi cẩn thận đáp.
Không ngờ mẹ Giản Dương lại nở nụ cười vui vẻ: “Cô đã lấy cho cháu rồi. Hai cụ cũng đã được mời tới. Cháu thật sự không định tới gặp cha mẹ sao?"
Thoáng chốc, sống lưng tôi lạnh buốt. Tôi cảm thấy cha mẹ mình bị Giản Dương bắt cóc tới thành phố Ngọc Lan, cho nên không dám hàm hồ: “Vâng, cháu... cháu sẽ đến đó ngay."
Họ còn nắm giữ ba mẹ tôi, nói không chừng chỉ cần tôi biểu hiện kém cỏi một chút thì sẽ nói cho ba mẹ biết chân tướng. Ba mẹ tôi... không thể chịu được cú sốc này đâu!
Tôi kêu Tống Tâm cùng tôi tới nhà họ Giản, đến nơi mới biết cha mẹ tôi đang được Giản Dương dẫn đi dạo quanh thành phố Ngọc Lan. Tôi thành thật mặc thử áo cưới theo yêu cầu của mẹ Giản Dương. Phòng thử đồ của nhà họ Giản rất lớn, còn rộng hơn cả phòng ngủ của bốn đứa chúng tôi. Nhìn bản thân mình ỉu xìu trong gương, tôi chợt cảm thấy tầm mắt mơ hồ.
Không đúng!
Thứ mơ hồ không phải là tầm mắt của tôi, mà là mặt gương dần dần vặn vẹo, một bàn tay thò ra từ trong gương, vuốt ve má tôi, sau đó mặt gương biến thành gợn sóng, một thiếu niên tuấn mỹ xuất hiện trong gương, đang nở nụ cười tà mị với tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT