“Anh... Anh nói gì vậy? Anh đang đe dọa em hả?" Ngón tay tôi run lên, ly nước bị đẩy ngã trên giường. Nhìn nệm giường dần dần sẫm màu, trái tim tôi trở nên lạnh lẽo vô cùng. Giản Dương rất hiểu tôi, nhược điểm của tôi chính là cha mẹ tôi. Mặc dù tôi đi học ở thành phố Ngọc Lan, nhưng cha mẹ tôi đều ở quê. Họ đều là giáo sư, tính cách giản dị ngay thẳng, lỡ bị họ biết chuyện tôi mang thai... Ba mẹ chẳng những sẽ buồn mà còn xấu hổ vì tôi. Từ nhỏ tới lớn tôi luôn phấn đấu, chính là vì khiến họ vui mừng vì tôi, hãnh diện vì tôi. Lần này đính hôn, mặc dù tôi có báo cho ba mẹ, nhưng không yêu cầu họ sẽ trình diện. Lý do là vì bình thường hai cụ phải đi làm, không tiện xin nghỉ. Quê tôi cách thành phố Ngọc Lan cũng xa, tàu xe mệt nhọc, ngược lại gây thêm phiền phức cho hai cụ. Một nguyên nhân khác là sợ họ sống giản dị quen rồi nên không thể thích nghi với sự phô trương của nhà họ Giản.

Trước kia, nhà họ Giản còn chưa giàu có như thế, cùng nhà tôi là hàng xóm, tự nhiên cũng thân cận với nhau. Mấy năm nay mới dần dần xa cách. Từ khi chị gái của Giản Dương gả cho gia đình danh gia vọng tộc ở thành phố Ngọc Lan, nhà họ Giản cũng theo nghề kinh doanh nên mới dần dần bước chân vào giới thượng lưu, cuối cùng còn có cổ phần của trường tôi, trở thành một trong các thành viên của hội đồng quản trị. Bây giờ nhà tôi với nhà họ Giản phải nói là khác dòng dõi, nhưng cha mẹ Giản Dương không ghét bỏ tôi. Mặc dù cha mẹ tôi hơi có ý kiến, nhưng cũng không phản đối nhiều.

Thế mà bây giờ anh ấy lại muốn dùng chuyện hủy bỏ hôn ước, hoặc là chuyện tôi chưa chồng mà chửa để kích thích cha mẹ tôi. Trong đầu tôi chỉ còn lại hai chữ: 'hèn hạ'!

Có lẽ Giản Dương cũng biết mình nói quá lời, chậm rãi che miệng, nhìn tôi giải thích: “Tiểu Mộng, anh không cố ý nói như vậy đâu. Anh chỉ muốn biết ngày sinh tháng đẻ của em, chỉ muốn cứu em thôi. Em biết không? Thai âm sẽ dần dần nuốt chửng em."

Anh ấy chăm chú nhìn tôi, ánh mắt sáng như sao trên trời. Nếu là trước kia, chắc chắn tôi nghe tin vào lời giải thích chân thành này. Nhưng giờ đây trái tim tôi như bị đâm mấy nhát chảy máu, nhìn anh một lát rồi quay sang nhìn Tống Tâm. Tôi không biết mình có nên biểu đạt tình cảm chân thật trước mặt Giản Dương hay không, ví dụ như lớn tiếng mắng anh ấy, sau đó đuổi anh ấy ra ngoài.

Ánh mắt Tống Tâm trở nên phức tạp, khẽ lắc đầu với tôi, ra hiệu cho tôi đừng manh động. Tôi lập tức hiểu ý. Bây giờ trở mặt Giản Dương thì sẽ chỉ khiến Giản Dương chó cùng rứt giậu, khiến anh ta vạch trần chuyện của tôi cho cha mẹ. Họ đã lớn tuổi, không thể chịu được cú sốc này.

“Em biết anh đang quan tâm em." Tôi hít sâu một hơi, cố gắng mỉm cười, chậm rãi nói: "Nhưng em thật sự không lừa anh. Em chỉ có một ngày sinh nhật này thôi, trước kia mẹ em đã nói rồi. Mẹ em không cần thiết phải lừa em, đúng không? Em nghĩ có phải là đạo trưởng Mã đã tính nhầm không?"

Đối mặt với lời đe dọa của Giản Dương, tôi chỉ có thể giao hết vấn đề cho đạo trưởng Mã, xoa dịu Giản Dương trước để tránh anh ta vạch trần chuyện này trước mặt ba mẹ tôi.

Nghe xong, Giản Dương cũng thấy có lý, nhặt lỵ trên giường tôi đặt lên bàn, sau đó nhìn nơi bị ướt, nói: “Lát nữa sẽ có người mang chăn mới tới. Anh trở về tiếp tục thương lượng với đạo trưởng Mã để xem làm thế nào mới giúp được em. Mấy ngày nữa nhớ đi thử lễ phục, mẹ đã chuẩn bị váy cưới rồi, thiệp mời cũng đã gửi đi hết."

Chờ Giản Dương rời đi, tôi với Tống Tâm mới nhìn nhau, ôm chầm lấy nhau. Vừa rồi thật nguy hiểm, chúng tôi suýt nữa mất mạng!

Tống Tâm nói: "Giản Dương có vấn đề."

“Anh ấy muốn ngày sinh tháng đẻ của tớ, không biết là muốn làm gì.” Tôi mỏi mệt tựa vào vai Tống Tâm, ngửi mùi chanh trên tóc cô ấy, chỉ cảm thấy Tống Tâm là người duy nhất trên thế giới này mà tôi có thể tâm sự: "Tống Tâm, cậu cũng cảm thấy Giản Dương quái dị hả?"

Tôi không rõ Giản Dương có mục đích bí ẩn gì, tôi chỉ biết Giản Dương bây giờ đã khác với Giản Dương mà tôi biết ngày xưa.

Tống Tâm nói: “Tớ nghe ông nội kể người học huyền học, biết ngày sinh tháng đẻ của đối phương thì có thể hạ cổ nguyền rủa họ. Ngày sinh tháng đẻ chân chính của cậu mà để cho đạo trưởng Mã biết thì chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì đâu.”

“Ừ.” Tôi đáp, lại không thể nghĩ theo hướng này. Giản Dương sẽ hại tôi sao? Tôi không tin vào điều này, mặc dù tôi cảm thấy Giản Dương hơi thay đổi, nhưng tôi không tin anh ấy sẽ hại tôi.

Tống Tâm thở dài: “Tớ cảm thấy họ muốn đối phó với Quỷ Linh của cậu. Quỷ Linh tốt với cậu như vậy, không chừng nó sẽ không hại cậu. Cậu... cậu nghĩ thế nào về Quỷ Linh trong bụng cậu?"

Tôi sờ lá bùa cắt đứt liên hệ giữa tôi với thai âm đeo trên tay, suy nghĩ rồi cắn môi, nói: "Tớ... Tớ không biết..."

Khoảng thời gian trước, tôi vẫn rối rắm có nên nạo thai hay không. Nhưng khi biết đạo trưởng Mã và Giản Dương muốn giết thai âm trong bụng tôi, tôi chẳng những không vui mừng nổi mà còn vô cùng sợ hãi.

“Tớ lại cảm thấy cậu có thể giữ lại Quỷ Linh. Hôm đó nó bảo vệ cậu nên bị đâm một nhát, tớ nghĩ nó đang bị thương, không thì lúc Vương Thân Cương đối phó với chúng ta, đáng lẽ nó phải xuất hiện rồi chứ."

Lời nói của Tống Tâm như nhắc nhở tôi. Tôi cắn môi vuốt bụng, không dám suy nghĩ nữa. Tôi sợ mình nghĩ tiếp thì sẽ bùng nổ tình thương của người mẹ, không nhịn được yêu thương cốt nhục trong bụng, hoặc là nói tôi đã không thể rời xa nó, chẳng qua tôi vẫn lừa mình dối người mà thôi.

Trân trọng con của mình là bản năng của người mẹ.

Tôi đổi đề tài: "Chuyện đó để tính sau. Cậu với Trần Viên Đình là sao vậy? Tại sao cô ta lại tìm cậu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play