Đám người vô lương tâm các ngươi!

Chẳng lẽ không thấy ta cũng ở trong đội ngũ đi xa?

Làm sao không có ai khóc kêu một câu, luyến tiếc Cữu Tử Mặc sư huynh đâu?

Cữu Tử Mặc oán giận liếc mắt nhìn Bắc Tam Tam đứng bên cạnh mình một cái, cảm thấy toàn bộ tông môn, chỉ có mình và Bắc sư đệ vẫn giữ vững được giới hạn đạo đức cuối cùng.

Chân Tiểu Tiểu thực rất kinh ngạc.

Vì sao Bắc Tam Tam lại ở trong đội ngũ?

Không phải thật vất vả mới được tự do sao? Không phải không muốn nấu cơm sao? Vì sao một hàng người đi Phục Hổ Đường, hắn còn muốn góp náo nhiệt?

Chân Tiểu Tiểu không biết, trong lồng ngực Bắc Tam Tam đang nhảy lên một trái tim báo thù!

Phục Hổ Đường chính là hữu tông, nơi đó có Đường chủ Khai quang cảnh, các trưởng lão Trúc cơ kỳ, Cữu sư huynh chín chắn nghiêm túc, chỉ cần Bắc Tam Tam hắn khóc lóc kể lể một hồi, các biểu sư thúc, biểu sư bá và tẩu tử tương lai, tuyệt đối sẽ lập tức nhấc lên Hổ Chưởng, đập Chân Tiểu Tiểu thành cái bánh bẹp!

Diệt ha ha ha ha!

Ngươi chờ!



Ánh mắt Bắc Tam Tam nhìn chòng chọc Chân Tiểu Tiểu tràn ngập tà ác.

Tám chín ngày sau, Cữu Tử Mặc dẫn theo năm người Chân Tiểu Tiểu, Tiểu Chúc Chúc, Bắc Tam Tam, Đỗ Nhược Phi và Đường Lương, bước lên sơn đạo của Phục Hổ Đường.

Nơi đây quả thực không thẹn với hai chữ “Phục Hổ”!

Các đệ tử gặp được ven đường đều vạm vỡ, cạo đầu trọc lóc, làn da bị thái dương phơi tới đen sạm, bóng loáng như quét mật. Đi lại trên sơn đạo, một bàn chân giẫm ra một cái hố.

So sánh với bọn họ, Cữu Tử Mặc hơi thấp hơn một cái đầu, chỉ có Tiểu Chúc Chúc dáng người cao ngất không thua kém.

Nhìn xem nắm tay kia! Nhìn xem cánh tay kia?

Chân Tiểu Tiểu, ngươi chờ chịu chết đi, oa ha ha!

Đã bị hiếp bức nấu cơm tám ngày, Bắc Tam Tam dùng một loại ánh mắt xanh mượt nhìn chằm chằm các tráng hán xung quanh, nhìn đến người qua đường sởn tóc gáy, chỉ cảm thấy nhóc con này thập phần nguy hiểm.

“Tại hạ Phi Long Quan Cữu Tử Mặc, có việc cầu kiến Đường chủ Phục Hổ Đường.”

Đứng trước sơn môn rộng lớn tục tằng dựng từ đá tảng, Cữu Tử Mặc báo tên tuổi vào trong.

Dọc theo đường đi, Chân Tiểu Tiểu tuân thủ hứa hẹn không gây chuyện, khiến Cữu Tử Mặc vô cùng vui mừng, cảm giác thấp thỏm trong lòng giảm bớt, thay vào đó là sự chờ mong khi sắp gặp lại Nhạc Vi.

Ngay lúc Cữu Tử Mặc vừa dứt lời, đại trận hộ sơn lập tức mở ra, hai đội tiểu đệ tử đầu trọc chạy chậm ra từ trong núi, thân trên trần trụi, hạ thân mặc quần ngắn màu đỏ, đứng uy vũ hai bên đường hoan nghênh.



Nhìn thấy chưa?

Nhìn thấy chưa?

Đây chính là danh tiếng của Cữu đại sư huynh của ta!

Đây chính là đãi ngộ của đệ tử Phi Long Quan ta ở Phục Hổ Đường!

Bắc Tam Tam đắc ý dương dương, chen đến trước người Chân Tiểu Tiểu, hất mông đẩy nàng ra phía sau, tiếp đó chắp hai tay sau đít, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào trong núi.

“Tiểu Tiểu, ăn mặc như vậy đẹp?” Tiểu Chúc Chúc thành công bắt được phần đắc ý và thưởng thức kia trong mắt Bắc Tam Tam, cho nên có chút hoang mang.

“Không đẹp, xấu.” Nho nhỏ vỗ rớt cái tay cởi cúc áo của Tiểu Chúc Chúc, thành công ngăn cản xúc động để mình trần của hắn.

Nếu hắn thật sự cởi, chỉ sợ mình sẽ phun máu mũi tới chết……

Cữu Tử Mặc quả thực rất quen thuộc đường lối trong Phục Hổ Đường, không đợi trưởng lão dẫn đường xuất hiện, lập tức cùng các đồng bạn của mình leo núi một đường, đi đến trước một tòa đại điện bằng gỗ mun!

Tuy rằng chủ điện này không phải tường ngọc mái lưu li, khảm nạm kim thạch, nhưng từng cây cột gỗ thô màu đen năm người cũng không thể ôm hết, lại là vật quý khó gặp trên thế gian.

Chẳng những mưa gió không thể ăn mòn, còn tản ra từng trận hương thơm lạ lùng, quan trọng nhất chính là, gỗ Ô Mộc vốn có tác dụng tụ linh, mới bước vào một bước, lập tức khiến gương mặt tái nhợt do lâu ngày không được linh khí tẩm bổ của Cữu Tử Mặc, trở nên hồng nhuận một phần!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play