Lâm Cửu Cửu trở về vào buổi tối, không có gì bất ngờ cậu đã bị anh trai giáo huấn cho một trận, nhưng mà cũng không sao, cậu vẫn rất vui.
12 giờ tối hôm đó, Lâm Cửu Cửu còn nhận được tin nhắn từ chị họ.
- ----- Sinh nhật 18 tuổi, bé muốn quà gì nào?
!!!
Lâm Cửu Cửu trả lời ---- Giày thể thao nha.
- ----- Được, chị hứa với bé sẽ là mẫu mới nhất.
Lâm Cửu Cửu che lại di động, đôi mắt cong cong. Hôm nay, chính là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời cậu!
**
Kể từ khi Lâm Cửu Cửu và Lục Ngôn ở bên nhau, cứ hễ động vào cậu sẽ liền đỏ mặt. Trước mắt tạm thời còn chưa sửa được, Lục Ngôn cũng rất phiền não. Hắn rõ ràng chỉ đơn thuần hôn bạn nhỏ một cái, bạn nhỏ liền lập tức bày ra bộ dạng như bị ai khi dễ, hắn cảm thấy như chính mình chuyện xấu nào cũng đã làm qua.
Thời điểm khai mạc đại hội thể thao cao trung, Lâm Cửu Cửu vẫn gọi Lục Ngôn đi xem. Dặn Lục Ngôn nói với người ngoài hắn là phụ huynh của cậu.
"Sao không nói là người quen?"
Tối đó, Lục Ngôn đưa Lâm Cửu Cửu về nhà, nhịn không được sờ sờ bạn nhỏ. Bạn nhỏ trong nháy mắt đỏ mặt, lắc đầu ậm ừ nói: "Người quen không được, phải nói là phụ huynh mới được."
"Bạn trai được không?"
"Không được" – Giọng nói của Lâm Cửu Cửu nhỏ đi rất nhiều.
"Vậy thì.....chồng?"
Lâm Cửu Cửu –.......
Lâm Cửu Cửu mặt vẫn đỏ, mở cửa xe rời đi. Lục Ngôn bật cười ha hả, giống như đã dọa cho bạn nhỏ bỏ chạy. Bạn nhỏ bị dọa bỏ chạy lại mở cửa xe ra, thò đầu vào – "Phải là phụ huynh đó. Anh Lục Ngôn, nếu anh không tới em sẽ dỗi luôn"
Tự nhận là đã uy hiếp người khác thành công, Lâm Cửu Cửu nhanh chân bỏ chạy, hoàn toàn không cho Lục Ngôn có chỗ để nói.
Lục Ngôn mỉm cười.
Hôm nay, vẫn là một ngày đáng yêu.
Đại hội thể thao liên tục hai ngày.
Ngày đầu tiên là thi đấu điền kinh, tiếp sức đường dài các thứ, ngày thứ hai là thi đấu bóng rổ.
Lâm Cửu Cửu một lần ghi danh tận hai hạng mục, cho nên cả hai ngày cậu đều có mặt.
Ngày đầu tiên thi chạy, Lục Ngôn vận dụng kỹ năng cổ vũ bạn nhỏ. Ngày hôm sau, thi đấu bóng rổ, Lục Ngôn lại lần nữa vận dụng kỹ năng tiếp tục cổ vũ bạn nhỏ.
Xếp hàng đưa nước, còn có đưa khăn lông cho Lâm Cửu Cửu.
Lục Ngôn vì tuyên thệ chủ quyền, chủ động đi qua, đứng trước ánh mắt bất ngờ pha lẫn vui sướng của Lâm Cửu Cửu, hắn lau mồ hôi cho cậu.
Lâm Cửu Cửu tức thì không dám kinh hỉ nữa, chân có chút mềm oặt, nhỏ giọng nói – "Đều..... đều là con người, sẽ nhận được sự quan tâm từ phụ huynh "
Lâm Cửu Cửu không trả lời, cúi thấp đầu ra dáng chàng chồng nhỏ e thẹn. Thế nhưng, cậu lại nghe thấy được những lời xì xào xung quanh mình, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng đang có mặt ở đó.
Giáo viên chủ nhiệm biết Lục Ngôn là "anh họ" cậu, nhưng các giáo viên khác thì không. Trên đường trở về lớp, Lâm Cửu Cửu bỗng nhiên quay đầu lại hét lớn – "Anh họ, đợi em thêm một lát nha!"
Hoàn mỹ!
Hiện tại, tất cả mọi người đều biết Lục Ngôn là "anh họ" cậu!
Lục Ngôn nhướng mày, mới vừa phản ứng lại tiếng gọi "anh họ" kia, Lâm Cửu Cửu đã chạy ra khỏi đám đông.
Lục Ngôn buồn cười lại bất đắc dĩ, bạn nhỏ lúc này còn rất to gan?
Nhưng nụ cười của Lục Ngôn ngay lập tức biến mất, bởi vì hắn chú ý tới xung quanh có không ít học sinh lộ ra ánh mắt mừng rỡ, còn vỗ vỗ ngực mình, giống như đã trút bỏ được lo lắng việc Lâm Cửu Cửu và hắn ở bên nhau. Đôi mắt Lục Ngôn híp lại, bạn nhỏ, thật sự được yêu thích nha!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT