Lâm Cửu Cửu lắc đầu, đang muốn nói gì đó. Tiếng còi xe phía đối diện vang lên không ngừng, cậu ngẩng đầu nhìn lên.
Là xe của anh trai cậu.
"Em phải đi rồi"
Lâm Cửu Cửu chạy về hướng tiềng còi xe phát ra, trên đường còn lảo đảo một chút, sau đó thì quay đầu nhìn về phía Lục Ngôn.
Thấy Lục Ngôn vẫn nhìn cậu, tự giác thẳng lưng lên không ít, cứng đờ mà chạy qua.
Lục Ngôn mỉm cười, hóa ra, tiểu bạch thỏ yêu đương chính là bộ dạng này.
Tiểu bạch thỏ lúc không yêu đương thì ngoan ngoãn hiểu chuyện, yêu đương vào vẫn cứ là ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng lại không thể giả vờ bình tĩnh, hay đi đứng vững vàng.
Quá đáng yêu.
Lâm Cửu Cửu chỉ vừa mở cửa xe, một câu còn chưa nói được đã bị anh trai kéo vào trong.
"Sao lại đeo khẩu trang? Khốn khiếp, đi gọi Lục Ngôn qua đây cho anh!"
Lâm Thường nói anh phải kéo khẩu trang của Lâm Cửu Cửu xuống xem, nhưng bị Lâm Cửu Cửu kiên quyết giữ lại, cậu buồn giọng nói – "Em bị cảm, không liên quan gì tới anh Lục Ngôn"
"Bị cảm? Lâm Cửu Cửu, em nghĩ rằng mình có thể qua mắt được anh? Lỗ tai đỏ bừng, khuôn mặt có cách một lớp khẩu trang vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng" – Lâm Thường nói tới một bụng tức giận, giống như đã đem khẩu trang tháo xuống mà nhìn chằm chằm cậu.
Nhưng dù sao thì tới cuối cùng vẫn là buông tha cho khẩu trang của Lâm Cửu Cửu, không tháo xuống.
Lâm Cửu Cửu cố tình nói lái sang chuyện khác – "Sao anh lại tới đón em?"
Lâm Thường cười lạnh một tiếng – "Nếu như anh không tới, củ cải trắng nhà mình phỏng chừng đã bị gặm hết"
Lâm Cửu Cửu xấu hổ cười – "Làm sao có thể chứ?"
Lâm Thường càng nhìn Lâm Cửu Cửu càng tức giận, anh siết chặt nắm lấy mu bàn tay của cậu – "Tối nay có phải em cũng không định về?"
Lâm Cửu Cửu không dám phản kháng, yên lặng lắc đầu – "Không có. Em với anh Lục Ngôn là trong sạch"
Lâm Thường hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nhiều lời ép hỏi Lâm Cửu Cửu, thay vào đó, anh đưa Wechat của chị họ cho cậu.
Lâm Cửu Cửu càng rối bời hơn.
Lâm Thường khởi động xe, chua ngoa lên giọng – "Đã bảo em đừng bướng bỉnh, còn tùy tiện học Lục Ngôn cách viết thư. Lâm Cửu Cửu, em có biết bộ dạng hiện tại của em trông như thế nào không?"
Lâm Cửu Cửu không nửa lời hó hé.
Nói nhiều sai nhiều.
"Đến cơm hộp cũng chỉ gửi một phần, em xem anh của em không tồn tại phải không?"
Lâm Cửu Cửu tiếp tục giả chết.
Lâm Thường nhìn thấy Lâm Cửu Cửu tỏ vẻ đáng thương. Em trai anh dù sao cũng là người bị hại, chủ yếu là tội lỗi của tên lưu manh họ Lục kia.
Anh đang muốn buông tha không ép hỏi cậu nữa, thì cửa kính xe bị gõ lên vài tiếng. Lâm Thường nhìn qua, hạ cửa xe xuống.
Là Lục Ngôn.
Lâm Thường trông thấy Lục Ngôn tâm trạng liền không tốt.
Nhưng Lâm Cửu Cửu lại rất vui, cúi đầu len lén đưa mắt lên nhìn hắn.
Lục Ngôn cũng nhận ra, hắn mỉm cười thật tươi với cậu.
Lâm Cửu Cửu lập tức rũ mắt xuống, lỗ tai càng đỏ hơn.
Lục Ngôn không nhịn được cười thành tiếng, đúng là có hương vị của yêu đương vụng trộm.