Lâm Cửu Cửu chưa từng yêu đương, anh trai của Lâm Cửu Cửu cũng chưa từng yêu đương, bạn bè của Lâm Cửu Cửu cũng chưa từng yêu đương, ngay cả Lục lưu manh theo theo đuổi đuổi cậu từ trước tới giờ cũng chưa từng yêu đương, xung quanh cậu là một đàn cờ hó độc thân.
Đã là cẩu độc thân thì làm sao có thể giúp cậu giải quyết chuyện phiền não.
Lâm Cửu Cửu buồn bã, nằm dài ra mặt bàn, bằng không thì cứ mạnh dạn ở bên cạnh 'anh Lục Ngôn' đi, dù sao thì 'anh Lục Ngôn' so với tất cả những người mà cậu biết ưu tú hơn hẳn, khuyết điểm duy nhất chính là hắn lớn hơn cậu chín tuổi.
Nhưng mà, kiểu người như 'anh Lục Ngôn' cũng không hẳn là mới lạ, nam sinh cao trung đối với kiểu người này, tương đối ái mộ.
Lâm Cửu Cửu một mình suy nghĩ ra một mớ bồng bông, vớ va vớ vẩn.
Anh trai không gõ cửa mà trực tiếp bước vào, làm cho Lâm Cửu Cửu đang suy nghĩ lung tung bị dọa một trận.
"Anh, sao lại không gõ cửa?"
Cậu nghiêng đầu nhìn anh trai.
Lâm Thường không để tâm, anh bưng ghế ngồi bên cạnh cậu – "Anh quên ấy mà, anh có việc này muốn nói với em"
Lâm Cửu Cửu chờ đợi.
Lâm Thường – "Ngày mai ba mẹ sẽ về"
Cậu sửng sốt, ngồi thẳng lên lại, nhìn về phía Lâm Thường – "Chị họ cũng về cùng sao?"
Lâm Thường ừ một tiếng, sau đó xoa đầu Lâm Cửu Cửu, thở dài – "Chuyện lớn tới đâu cũng đã qua rồi. Chị ấy sẽ không để trong lòng đâu"
Lâm Cửu Cửu chau mày không nói một lời nào.
Lâm Thường dặn dò Lâm Cửu Cửu vài câu rồi ra ngoài tiện tay đóng cửa lại, Lâm Cửu Cửu ở trong phòng than ngắn thở dài.
Ngày hôm sau, 'anh Lục Ngôn' cùng cậu ăn cơm xong, không đưa cậu về thẳng nhà mà ghé qua thư viện, để cho cậu học tập.
Lâm Cửu Cửu thở phào một hơi, cầm chứng minh thư trong túi ra. Hôm nay, cậu vốn dĩ không muốn về nhà, thế nhưng lại chưa biết nói thế nào với 'anh Lục Ngôn'.
Cậu bĩu môi, giương cao bút, thấy Lục Ngôn ngồi đối diện đang gõ máy tính, có chút lạ lẫm. Hắn ở lại thư viện để cùng cậu học tập à?
"Gặp phải bài khó sao?"
Lục Ngôn đột nhiên đem máy tính khép lại, liếc mắt nhìn về phía Lâm Cửu Cửu.
Lâm Cửu Cửu giật mình làm rớt bút xuống bàn, âm thanh phát ra không nhỏ. Cậu nhỏ giọng giải thích cho sự phân tâm của mình – "Đúng vậy, đúng vậy. Đề bài có hơi khó"
Hắn hơi hơi nhướng mày, đi qua, nhấc một cái ghế dựa ngồi cạnh Lâm Cửu Cửu – "Câu nào không làm được?"
Lâm Cửu Cửu ho khan vài tiếng, tùy tiện chỉ vào câu hỏi cuối cùng trong đề toán.
Câu hỏi cuối cùng thường là câu khó nhất, huống chi đây toàn là đề toán Olympic.
Lục Ngôn nghiên người đọc câu hỏi, Lâm Cửu Cửu lần nữa nín thở.
"Giấy nháp"
"Đây đây đây" – cậu bất tri bất giác đưa cho Lục Ngôn một tờ giấy nháp.
Thời điểm lúc Lục Ngôn làm bài nhìn rất nghiêm túc, lông mày hơi nhíu lại, chốc lát lại viết gì đó lên giấy nháp, lung tung rối loạn, chữ cũng xấu. Thế nhưng, Lâm Cửu Cửu lại cảm thấy 'anh Lục Ngôn' lúc này so với khi lưu manh đùa giỡn cậu, thì đẹp trai hơn rất nhiều, nam tính lại quyến rũ.
Cậu len lén nhìn qua Lục Ngôn, sau đó liền lập tức cúi đầu, thần không biết quỷ không hay.
Lông mày hắn có đôi chút giãn ra, nói với Lâm Cửu Cửu – "Câu này nên làm như thế này...."
Ở trong thư viện cần phải yên tĩnh, cho nên Lục Ngôn thấp giọng xuống, sát gần vào Lâm Cửu Cửu. Lâm Cửu Cửu xấu hổ, trên da mặt cảm giác được toàn là hơi thở của hắn, thậm chí cậu còn ngửi được hương thơm nhàn nhạt.
Không có mùi khói, 'anh Lục Ngôn' hiển nhiên không hút thuốc. Ngược lại, Lâm Thường thì có, giống như một lão già nghiện thuốc nặng, lại còn tự hào cho rằng bản thân mình rất nam tính, chỉ có điều mùi thuốc bám lại trên người thực sự rất hôi.
Lâm Cửu Cửu kinh ngạc, hoàn hồn lại, vội vàng nói – "Đã hiểu, đã hiều" – cậu muốn lấy lại đề toán, nhưng bị hắn chặn tay lại hỏi – "Anh vừa giảng những gì?"
Lâm Cửu Cửu –.......
Cậu trưng ra một vẻ mặt không cần lấy lại đề nữa – "Xin lỗi, em không nghe"
Thành thành thật thật mà nhận sai.
"Em đang nghĩ gì vậy?"
Lâm Cửu Cửu không nói lời nào.
Lục Ngôn giảng lại cho cậu thêm một lần, lần này Lâm Cửu Cửu nghiêm túc lắng nghe, đôi lúc còn gật đầu, đợi tới khi hắn nói xong thì khen hắn thông minh.
Lục Ngôn buồn cười, hắn hỏi Lâm Cửu Cửu còn chỗ nào không hiều hay không.
"Không có, cảm ơn anh Lục Ngôn"
Chà, bạn nhỏ học thật giỏi, nếu học kém hơn một chút thì tốt rồi.
Việc học kéo dài chỉ hai tiếng, bên ngoài trời cũng trở tối, Lâm Cửu Cửu bước tới xe liền tự nhiên dừng lại, do dự bước chân, không biết nên nói thế nào với Lục Ngôn.
Lục Ngôn mở cửa để Lâm Cửu Cửu lên xe, cậu còn chưa biết mở miệng như thế nào thì đã leo lên xe ngồi như một con rô bốt vô hồn, ngay cả khi Lục Ngôn cài dây an toàn cho cậu, cũng ngoan ngoãn ngồi im.
Lục Ngôn véo má cậu – "Có tâm sự hả bé?"
Nhìn thấy hắn đang định cài dây an toàn, Lâm Cửu Cửu "hiếu thảo" lại xuất hiện, cậu muốn tháo dây an toàn đang giữ chặt mình ra, tiến qua chỗ của Lục Ngôn, cài dây an toàn cho hắn.
Không đợi Lâm Cửu Cửu hành động, đã nghe thấy một tiếng tạch vang lên.
Lâm Cửu Cửu buồn bã ngồi lại.
Lục Ngôn lại vui vẻ mỉm cười – "Chờ sau này mỗi ngày em từ từ mà làm"
Cậu trầm mặc không nói chuyện, nhìn thấy Lục Ngôn chuẩn bị khởi động xe, khẩn trương nắm lấy cánh tay hắn.
Lục Ngôn mặc áo sơ mi, cánh tay cứng chắc, Lâm Cửu Cửu vừa mới sờ tới liền thu tay về, lòng bàn tay vương lại nhiệt độ cánh tay của Lục Ngôn.
Cậu đỏ mặt.
Lục Ngôn bật cười, mắt nhìn Lâm Cửu Cửu, ngoài miệng không quên trêu ghẹo – "Cửu Cửu muốn về nhà sao?"
Lâm Cửu Cửu cúi thấp đầu, rì rầm nói – "Anh Lục Ngôn, hôm nay em không muốn về nhà"
"Cuối cùng bé cũng nói ra rồi"
Lâm Cửu Cửu bỗng nhiên ngẩng đầu, trên mặt còn mang theo vẻ ngạc nhiên – "Anh...anh Lục Ngôn, sao anh biết em không muốn về nhà?"
Hắn dựa lưng lên ghế ngồi, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng, nghiêng đầu nhìn Lâm Cửu Cửu.
Nhưng Lâm Cửu Cửu dường như đã đoán được, buồn bực thể hiện ra trên mặt – "Là anh của em nói với anh?"
Lục Ngôn ừ một tiếng, sẵn sàng tư thế tâm sự tuổi hồng cùng bạn nhỏ – "Chỉ mới nhắc qua vài câu. Em có ngại nói thêm lần nữa với anh không?"
Lâm Cửu Cửu nghiêm mặt cúi đầu, Lục Ngôn vẫn rất kiên nhẫn, không thúc giục cậu, qua được một lúc lâu cậu mới đáp lời – "Ba mẹ em đã về nước, chị họ cũng về theo"
Hắn ừ lên, ý bảo chính mình đang rất nghiêm túc lắng nghe.
Sau đó, Lâm Cửu Cửu đem mọi chuyện nói ra – "Khi em còn nhỏ, gia đình của chị họ đã không còn ai. Lúc đó, chị ấy là sinh viên năm nhất, cô đơn một mình, thu mình lại với xã hội bên ngoài. Nhưng ở trước mặt ba mẹ em lại trở nên vui vẻ hoạt bát. Ba mẹ em đau lòng chị ấy, đối xử với chị ấy rất tốt, hơn cả em và anh trai. Em không hài lòng lắm, khi mẹ nói muốn nhận chị ấy làm con gái nuôi em đã rất khó chịu nên mới náo loạn một trận. Sau đó thì......."
Cậu còn chưa nói dứt lời, đã nghe thấy tiếng cười của Lục Ngôn, càng cảm thấy hổ thẹn, khuôn mặt nhăn nhó trách cứ chín mình – "Em đúng là không hiểu chuyện"
"Không đâu" – Lục Ngôn vội vàng trấn an bạn nhỏ Lâm Cửu Cửu – "Cảnh em náo loạn hơi khó tưởng tượng, anh nhất thời không kiềm được, xin lỗi bé nha"
Lâm Cửu Cửu được trấn an, tiếp tục chau mày nói – "Chị họ được đưa ra nước ngoài. Thời điểm đó em đã rất vui vẻ, nhưng bây giờ lớn hơn rồi, hiểu chuyện rồi, em hiểu được chị họ thực ra rất đáng thương, đổi lại là em, nếu như một mình sống ở nước ngoài quả thật không dễ dàng"
Nói xong, hốc mắt cậu đỏ hoe, nghiêng nghiêng đầu về phía cửa sổ – "Chị họ cũng bởi vì em mà không tới nhà nữa. Sau khi chị ấy tốt nghiệp, đi theo mẹ em học hỏi, có tới nhà một lần. Lúc đó, em đang học sơ trung, em muốn đi xin lỗi chị họ. Ai ngờ, chị ấy vừa nhìn thấy em tiến tới liền nói chị ấy sẽ rời đi nhanh thôi. Em...em không có ý đó. Em....."
Lâm Cửu Cửu nói năng có chút lộn xộn.
"Cho nên về sau lúc cô ấy tới nhà, em đều sẽ không ở nhà có đúng không?" – Lục Ngôn hỏi.
Cậu ừ một tiếng, khuôn mặt khổ sở buốn rầu. Cũng may, còn chưa có khóc.
Lục Ngôn nhìn chằm chằm bóng hình của Lâm Cửu Cửu phản chiếu trên cửa xe – "Muốn anh cho ý kiến không?"
Cậu gật đầu.
Hắn nói – "Cửu Cửu, em khi đó vẫn còn nhỏ. Đối với ba mẹ có tâm lại ỷ lại, hy vọng trong mắt họ chỉ có mình em, những việc này đều có thể lý giải. Nhưng mà, em đã làm tổn thương chị họ của em. Điều này có thật không?"
Lâm Cửu Cửu thành thật gật đầu, tự trách muốn chết.
Lục Ngôn lại nói – "Nếu đúng là như vậy, thì Cửu Cửu, em không có sai gì cả. Ba mẹ em, em không muốn chia sẻ với người khác, có gì sai đâu? Chuyện này không liên quan tới việc có hiểu chuyện hay không"
Lâm Cửu Cửu còn chưa kịp thông suốt, chớp chớp mắt, nhìn về phía Lục Ngôn, có chút mờ mịt.
Lục Ngôn xoa đầu cậu – "Trên đời này, không phải mỗi chuyện đều có thể dùng đúng sai để suy xét. Bản thân chuyện này không sai. Nhưng mà Cửu Cửu, em lại vì chuyện này đã tự trách mình cho rằng đó là lỗi lầm. Trong trường hợp như vậy, nếu như xin lỗi và nhận được sự tha thứ có thể làm em cảm thấy thoải mái hơn, vậy thì em thử xin lỗi thêm lần nữa đi"
Lâm Cửu Cửu gật đầu một cái, suy nghĩ vài giây, có chút bất lực – "Em chỉ sợ chị họ không chấp nhận lời xin lỗi của em"
Lục Ngôn nói – "Như vậy không được đúng không? Từ hành động của em quả thật đã làm tổn thương người khác, người đó có quyền không chấp nhận tha thứ cho em. Nhưng em xin lỗi, em mới có thể vượt qua chướng ngại trong lòng em"
Cậu trầm tư một lúc, sau đó ủ rũ nói – "Nhưng mà chỉ xin lỗi không thì không có thành ý. Đã tổn thương người khác, một câu xin lỗi, không thể bù đắp được"
Lục Ngôn cười một tiếng, lắc đầu – "Không có thành ý là do em nghĩ vậy, chị họ của em làm sao biêt được suy nghĩ của em. Nếu em cứ mãi trốn tránh chị họ thì cô ấy sẽ nghĩ như thế nào? Được rồi, Cửu Cửu đã nhiều năm như vậy, em vẫn không muốn gặp mặt chị họ sao"
Lâm Cửu Cửu lập tức lắc đầu – "Em không có ý này!"
"Đúng rồi, anh trai và ba mẹ em đều biết em không có ý này. Nhưng chị họ của em, cô ấy biết không? Dù ba mẹ có giải thích cho em thì sao, có ích không? Nếu em muốn kết quả mỹ mãn thì tự mình đi giải quyết đùng để người khác thay em nói hộ"
Cậu bị nói tới đỏ mặt, thấp đầu, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nói – "Anh Lục Ngôn, hay là em viết thư nha, chứ em ăn nói vụng về lắm. Em sẽ nhờ anh trai gửi cho chị họ, còn hôm nay, em vẫn không về nhà đâu"
"Nếu chị họ không tha thứ cho em, em sẽ chấp nhận. Em quả thật không hiểu chuyện"
Lục Ngôn lại một phen xoa đầu Lâm Cửu Cửu – "Bạn nhỏ Cửu Cửu, em thật ngoan"
Lâm Cửu Cửu được khen có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn trịnh trọng cảm ơn Lục Ngôn – "Cảm ơn anh Lục Ngôn. Anh lớn hơn em chín tuổi, quả nhiên suy nghĩ chu đáo hơn em. Cũng hơn cả anh trai của em nữa, anh của em chỉ biết nói cái gì mà người thân không giận quá một đêm thôi" – Lâm Cửu Cửu nói với vẻ mặt cảm động.
Lục Ngôn không kìm được vui mừng – "Anh đương nhiên là suy nghĩ chu đáo hơn anh của em rồi. Nhưng mà Cửu Cửu, em không cần lúc nào cũng phải nhắc tới việc anh lớn hơn em chín tuổi đâu"
Lần này, Lâm Cửu Cửu lời hay ý đẹp, một chút cũng không phản bác – "Lần sau em sẽ không nói nữa"
Lục Ngôn cười lên ngây ngốc, hỏi cậu – "Em định ở khách sạn nào?"
Lâm Cửu Cửu nói ra một cái địa chỉ.
Lục Ngôn lại cười – "Bạn nhỏ rất có tiền nha"
Lâm Cửu Cửu mặt đỏ lên, cúi đầu ngượng ngùng. Nhưng tới khi Lục Ngôn đặt tay lên vô lăng, Lâm Cửu Cửu lại chạm vào cánh tay hắn.
Hắn vô tội, chọc chọc khuôn mặt của Lâm Cửu Cửu – "Anh hiện tại cái gì cũng chưa có làm nha"
Lâm Cửu Cửu che kín mặt, chậm rãi mở miệng, ánh mắt hơi hơi nhướng lên, rồi vô lực nhìn xuống – "Em có thể không tới khách sạn mà ở lại nhà anh một đêm được không?"
Hắn hoài nghi chính mình nghe nhầm.
Lâm Cửu Cửu nói xong hoàn toàn cúi đầu xuống, vô thức chỉnh chỉnh lại vạt áo đồng phục – "Em không biết viết thư xin lỗi như thế nào, em chỉ biết nói xin lỗi thôi"
Cũng không phải, cậu chỉ là không muốn ở một mình mà thôi. Anh trai cậu sẽ không đi cùng cậu, chỉ biết nói cậu làm ra vẻ. Nhưng 'anh Lục Ngôn' khẳng định sẽ không, còn ra sức an ủi cậu.
Anh trai cậu sẽ không an ủi cậu giống như hắn, Hứa Văn nghe xong cũng sẽ không, bạn học Hứa chỉ biết cùng cậu ôm đầu khóc rống mà thôi.
Lục Ngôn mềm lòng không giải thích được – "Em không sợ anh chiếm tiện nghi của em nữa sao?"
Lâm Cửu Cửu rũ mắt, mơ hồ nói – "Em cũng là con trai, không biết được là ai chiếm tiện nghi của ai đâu"
Lục Ngôn sững sờ, cười rộ lên. Bạn nhỏ này, còn chưa ở bên nhau, mà lá gan đã lớn như vậy.
Bất chợt, Lâm Cửu Cửu lại nói thêm một câu – "Hơn nữa, anh trai em nói anh là người tốt"
Là loại người chỉ biết nói miệng.
Nhưng mà cái này, Lâm Cửu Cửu không nói ra, cậu sợ nói ra rồi sẽ khiến cho tâm lý của 'anh Lục Ngôn' bất ổn.
Lục Ngôn chuyển tay lái, bật cười nói – "Được rồi, anh là người tốt. Nhưng mà Cửu Cửu à, ngoại trừ anh ra, em cũng không thể tùy tiện tin tưởng những lời mà người khác nói, có biết không?"
Lâm Cửu Cửu nhỏ giọng đáp – "Em không phải trẻ con"
Cậu tự phân biệt được.
'Anh Lục Ngôn' tuy rằng có hơi lưu manh, nhưng lại là một kẻ lưu manh tốt.
Lời của tác giả:
Cửu Cửu đã từ từ xiêu lòng, nhưng vẫn chưa thừa nhận ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT