Nếu muốn thật sự đứng vững gót chân trong vòng danh lợi này thì Tưởng Dĩ Giác nhất định phải thừa kế Tưởng Gia. Mà muốn thừa kế Tưởng Gia thì hắn nhất định không thể có bất kì liên quan gì đến quá khứ của mình.
Giữa quyền thế địa vị trước mặt và Từ Mục, Tưởng Dĩ Giác không chút do dự chọn quyền thế địa vị.
Sau khi giành được sự tín nhiệm của cha mình, Tưởng Dĩ Giác dùng hết sức lực cạnh tranh với các anh chị em. Người từng vạch trần quan hệ của hắn và Từ Mục là Tưởng Diệu Minh đã bị hắn đưa đến một quốc gia đang trong chiến tranh. Không tới mấy năm đối phương đã chết oan chết uổng.
Nói Tưởng Dĩ Giác trả thù Tưởng Diệu Minh, không bằng nói hắn lo lắng Tưởng Diệu Minh lật lại nợ cũ của hắn cùng Từ Mục, thế nên hắn đã chặn miệng anh trai mình lại vĩnh viễn.
Quá khứ với Từ Mục là thứ mà Tưởng Dĩ Giác không muốn người ta biết đến nhất.
Quả thật đó là mối tình đầu cũng là tình yêu của hắn, nhưng Tưởng Dĩ Giác không cần tình yêu. Hắn có quyền thế có địa vị, tình nhân có thể thay đổi bất cứ lúc nào, chỉ là những người này không ai là Từ Mục mà thôi. Nhưng thế thì cũng có làm sao.
Một Từ Mục, có giá trị gì đâu.
Tưởng Dĩ Giác có được tất cả những thứ trên đời mà mọi người cực kì hâm mộ, so với những thứ này thì Từ Mục chẳng đáng nhắc đến.
Tưởng Dĩ Giác thậm chí còn không muốn nhắc đến tên người này một lần nào cả.
Người đã đứng trên vị trí cao nhất không sợ đối thủ mạnh mẽ, họ sợ những người đã chứng kiến biết bao thăng trầm trong cuộc đời mình. Từ Mục đã thấy qua một mặt nghèo túng chật vật của Tưởng Dĩ Giác, không những vậy cậu còn là một phần của hắn khi hắn nghèo túng nhất.
Tưởng Dĩ Giác vĩnh viễn không muốn trở lại lúc trước.
Vậy nên Tưởng Dĩ Giác hi vọng Từ Mục sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trong thế giới của mình nữa.
Nhưng Từ Mục quá không biết cân nhắc, cậu luôn cho là dù tất cả mọi thứ thay đổi thì tình yêu vẫn sẽ vẹn nguyên. Cậu không tin Tưởng Dĩ Giác sẽ mãi mãi quên đi quá khứ.
Từ Mục trăm phương ngàn kế tìm được số điện thoại của Tưởng Dĩ Giác, nhưng gọi mấy lần đều bị đối phương chặn.
Cậu không chịu được khi người yêu cũ đối xử với mình như thế, thế là Từ Mục trà trộn vào công ty của Tưởng gia, bất chấp tất cả xông thẳng vào văn phòng của Tưởng Dĩ Giác.
Từ Mục tức giận xông tới, trong khoảnh khắc gặp được Tưởng Dĩ Giác, những yêu thương trong quá khứ bỗng trào dâng, lửa giận trong nháy mắt bị thay thế bởi thương tâm.
Giọng cậu phát run vì kích động, Từ Mục có quá nhiều lời muốn nói với Tưởng Dĩ Giác, nhưng cậu cũng hiểu rằng quan hệ của hai người đã không giống như xưa: "Sao anh trở về mà không đến tìm em? Còn không nghe điện thoại của em? Có phải là em..... có phải là em làm sai điều gì không?"
Tưởng Dĩ Giác nói: "Cậu không làm gì sai cả." Giọng nói và vẻ mặt hắn lạnh như băng, tựa như đang đối mặt với một người xa lạ.
"Em không làm sai gì cả sao anh lại không để ý đến em!" Lửa giận của Từ Mục vừa bị đè xuống đã muốn nổi lên, cậu thật sự không chịu nổi sự lạnh nhạt của Tưởng Dĩ Giác.
Tưởng Dĩ Giác nhíu mày, như chê cậu quá ồn ào: "Từ Mục, cậu nên thay đổi tính tình của mình đi. Tuổi đã không còn nhỏ, đừng tiếp tục vô tâm tùy ý như là............." Tưởng Dĩ Giác bỏ dở câu cuối.
Từ Mục nói thay hắn: "Như là người điên?"
Tưởng Dĩ Giác ngầm thừa nhận cách nói của Từ Mục.
Rất nhiều năm về trước Từ Mục đã nói với Tưởng Dĩ Giác: "Rất nhiều người nói em giống tên điên."
Tưởng Dĩ Giác nói cho cậu biết: "Em chỉ sống quá thẳng thắn mà thôi."
Người từng nói cậu sống quá thẳng thắn cuối cùng cũng cảm thấy cậu như thằng điên.
"Chuyện trước kia đừng nhắc lại nữa. Những chuyện trước kia đều là sai lầm." Tưởng Dĩ Giác nhân cơ hội này nói cho rõ ràng: "Cậu nói cậu được nhận nuôi nhưng thật ra là lừa gạt tôi. Cậu đúng là em họ của tôi."
"Đúng, em lừa anh. Em là tên điên mà, lừa anh một chút thì sao?" Từ Mục đột nhiên bật cười, dường như chỉ khi cười như vậy cậu mới có thể giữ gìn tự tôn không đáng một đồng của mình. "Thật ra tôi chưa từng thích anh, tôi khó chịu với cha anh nên tiếp cận anh để bôi nhọ thanh danh của ông ta, tôi trông anh giống đồ ngu nên cố ý đùa giỡn anh thôi."
Tưởng Dĩ Giác không để ý đến cậu, song sắc mặt hắn dần trở lên tái nhợt.
Từ Mục cười cười, hốc mắt hơi đỏ lên, cậu tiếp tục màn trút giận mà mình tự cho là thoải mái: "Anh có biết thật ra năm đó tôi rất xem thường anh, tôi cảm thấy anh giống như đồ vô dụng không! Từ trên xuống dưới Tưởng gia thì con mẹ nó anh là người dễ bị ức hiếp nhất! Tôi thấy anh rất dễ đùa giỡn nên con mẹ nó mới đùa giỡn anh cho vui thôi."
"Cút." Tài liệu trên bàn bỗng nhiên bị Tưởng Dĩ Giác hất hết xuống đất, quá khứ khổ cực đã kích thích cơn giận của hắn, khiến hắn xé rách vẻ ngoài lí trí lạnh lùng.
Hốc mắt Từ Mục càng ngày càng đỏ: "Cút thì cút, anh cho rằng tôi hiếm lạ anh à? Tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi bước ra khỏi cửa này, từ nay về sau sẽ không đến gặp anh nữa!" Cổ họng nghẹn ứ, Từ Mục cố gắng kìm nén tiếng khóc nức nở "Sau này...........Sau này tôi không bao giờ......đến gặp anh nữa......"
Tưởng Dĩ Giác hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh, đoạn lạnh lùng lặp lại từ kia: "Cút."
Từ đó về sau Từ Mục không liên lạc với Tưởng Dĩ Giác nữa, đó cũng chính là điều Tưởng Dĩ Giác muốn.
Nhưng buồn cười là Từ Mục chỉ cho rằng hai người đang giận dỗi nhau thôi. Cậu vẫn tình nguyện nghĩ là rồi hai người sẽ xóa bỏ hiểu lầm, xóa tan hiềm khích lúc trước. Cậu cứ buồn cười và ngu ngốc chờ mong Tưởng Dĩ Giác quay lại, cứ ngu xuẩn sống trong ảo tưởng của chính mình.
Từ Mục về Giang Thành tiếp tục việc học.
Năm đó sau khi thi đại học xong, cậu đã chọn đến Giang Thành học đại học.
Trước kia Từ Mục cùng Tưởng Dĩ Giác đã từng đến đây, lúc ấy Tưởng Dĩ Giác vất vả lắm mới dư ra được chút tiền, hắn muốn dẫn cậu đi chơi.
Hai người cùng đi bơi ở sông Trường Giang, Từ Mục muốn đi xem đài Cổ Cầm ở vùng lân cận con sông này. Đó là nơi mà Bá Nha và Tử Kỳ gặp nhau, cậu luôn cho rằng mình cùng Tưởng Dĩ Giác hiểu nhau như Bá Nha và Tử Kỳ*.
Lúc đó Tưởng Dĩ Giác ngại xa nên nói: "Để lần sau đi."
Từ Mục đồng ý: "Được, để lần sau đi."
Ngày ấy, cả hai đều không ngờ rằng sẽ không có "lần sau."
Từ Mục không liên hệ với Tưởng Dĩ Giác, cũng không gặp hắn.
Ban đầu Từ Mục đã làm hai chuyện này rất tốt.
Nhưng càng về sau, cậu phát hiện bản thân vẫn không ngừng nhớ mong Tưởng Dĩ Giác.
Mỗi ngày của Từ Mục đều trôi qua trong bứt rứt hoài niệm, cậu thật sự rất muốn gặp lại Tưởng Dĩ Giác, rất muốn nghe giọng nói của hắn.
Khi hoài niệm tan biến, tất cả những gì Từ Mục cảm thấy chỉ còn là tức giận và oán hận.
Cậu biết nói khó nghe thì mình đúng là không biết tự trọng, nhưng cậu không có cách nào khống chế lòng mình.
Chẳng ai muốn mình sống đau khổ như thế, cũng chẳng ai muốn bản thân hèn hạ như thế.
Nếu có thể buông thì làm gì có ai không muốn buông.
Nhưng Từ Mục không có cách nào làm được, ai bảo cậu là một kẻ điên, là một tên ngốc.
Bạn cùng phòng biết Từ Mục thích đàn ông nên cố ý đùa cợt cậu, đùa giỡn tới mức quá đáng. Cuối cùng, trong cơn tức giận, cậu và bạn cùng phòng đã lao vào đánh nhau.
Hai người đánh nhau rất tàn nhẫn, đến nỗi người đến khuyên can cũng bị đánh chảy máu.
Chuyện ồn ào quá lớn, bạn cùng phòng đổ hết tội danh lên đầu Từ Mục, nhà trường không thể không xử lý.
Cậu gọi điện cho mẹ mình, vốn tưởng rằng sẽ nghe được vài lời an ủi từ mẹ, ai ngờ bà chỉ buông một câu: "Mặt mũi Từ gia bị con làm mất hết."
Để đối phương không truy cứu trách nhiệm hình sự, mẹ cậu đã vì đứa con như cậu mà đi cầu xin Tưởng Dĩ Giác.
Cứ nghĩ Tưởng Dĩ Giác sẽ cố hết sức xóa đi quan hệ với Từ Mục, nhưng khi mẹ Từ đến cầu xin giúp đỡ, hắn vẫn đưa tay ra giúp.
Người nhà bạn học bị thương kia nhận được một khoản bồi thường lớn nên đã không truy cứu trách nhiệm hình sự với Từ Mục nữa, nhưng chuyện này lan ra quá rộng nên Từ Mục vẫn bị nhà trường xử phạt.
Lãnh đạo trường ngại Tưởng gia nên không dám tùy tiện đưa ra quyết định, vậy nên họ đã liên lạc với Tưởng Dĩ Giác để hỏi lại cho cẩn thận: "Mẹ cậu ấy cảm thấy tâm trí cậu ấy có vấn đề, Tưởng tiên sinh ngài muốn chúng tôi làm thế nào?"
Tưởng Dĩ Giác trả lời: "Nếu đầu óc cậu ta không bình thường, vậy thì đưa tới bệnh viện tâm thần để trị liệu đi. Chữa không hết cũng phải tiếp tục chữa, chữa đến khi nào hết thì thôi."
Đây là mệnh lệnh mà Tưởng Dĩ Giác đưa ra.
Trường học đã cho người đến cưỡng ép đưa Từ Mục đến Trung tâm Sức khỏe Tâm thần để điều trị, Từ Mục cố gắng phản kháng nhưng chỉ thêm lãng phí sức lực chứ chẳng có tác dụng gì.
Cậu bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, cứ khi nào kết thúc một đợt trị liệu thì sẽ được quay về trường để quan sát rồi lại tiếp tục đi nhận trị liệu.
Lần đầu tiên chấm dứt trị liệu, Từ Mục đã xé tan kết quả trị liệu của mình, thế là ngày về trường bị lùi lại, cậu phải trị liệu lại từ đầu.
Càng về sau thời gian giam giữ càng dài, phòng bệnh càng đổi càng nhỏ.
Nơi này như địa ngục giam giữ người, chẳng ai là bình thưởng cả. Ban đêm, những kẻ đầu óc không bình thường điên cuồng la hét, đi đi lại lại trên hành lang như du hồn dã quỷ.
Nhà trường cho người đến thăm Từ Mục, cậu cầm tay người đó khóc lóc nói mình biết sai rồi. Cậu thà bị đuổi học, thà gánh trách nhiệm hình sự, bảo cậu làm gì cũng được, chỉ cần để cậu ra khỏi nơi này.
Nhưng trong mắt bọn họ, những lời kêu khóc và cầu xin của Từ Mục không khác gì những bệnh nhân nơi đây cả.
Bí thư trường tận tình khuyên bảo: "Từ Mục, cậu cứ nghe lời chúng tôi đi, chúng tôi đều muốn tốt cho cậu thôi! Anh họ cậu cùng mẹ cậu đều chờ cậu chữa khỏi, có thể trị hết! Cậu có thể trị hết!"
"Tôi không bị bệnh, trị cái gì mà trị!" Bác sĩ tới đưa Từ Mục đi bị cậu chặn ngang đẩy ra, cậu ngồi xổm xuống góc phòng vùi đầu vào đầu gối vừa khóc vừa gào. "Vì sao các người không buông tha cho tôi........... Vì sao các người không buông tha cho tôi!"
Sau khi khóc mệt, Từ Mục lại bị lôi về phòng bệnh.
Người của trường học cũng đi mất, sau lần đó không ai tới thăm cậu nữa.
Từ Mục ở trong đó lâu tới mức chính cậu cũng không biết có phải bản thân đã bị điên rồi không.
Có một lần cậu tình cờ gặp được đàn em khóa dưới trong trường là Bạch Tư Hoán ở bệnh viện, cuối cùng Từ Mục cũng tìm được người có thể nói chuyện nên đã lôi kéo cậu ta nói chuyện rất lâu.
Từ Mục cảm thấy Bạch Tư Hoán là người duy nhất tin tưởng cậu, là người có thể giúp cậu.
Nhưng Từ Mục cũng không cầu xin giúp đỡ của Bạch Tư Hoán. Bởi vì cậu biết những người ở trong bệnh viện này đều là người của Tưởng Dĩ Giác. Không ai có thể đối đầu với Tưởng Dĩ Giác của hiện tại.
Tuy là thật sự quá đau khổ, nhưng Từ Mục vẫn tỏ ra vui vẻ trước mặt Bạch Tư Hoán.
Đợi khi Bạch Tư Hoán rời đi, nỗi tuyệt vọng và đau khổ đến không thở nổi mới ùn ùn kéo đến bao phủ cậu.
Từ Mục trở thành đồ chơi cho nhóm hộ sĩ rỗi việc. Bọn họ lấy lí do Từ Mục phát bệnh, dùng xích khóa cậu trên giường bệnh rồi tiêm vào người cậu các loại thuốc không gây chết người nhưng khiến toàn thân co giật.
Nhìn Từ Mục co giật trên giường bệnh, miệng sùi bọt mép, bọn họ vui vẻ thích thú cười điên cuồng như đang đùa giỡn một con kiến.
Trong một lần cố gắng phản kháng, Từ Mục còn bị một nam hộ sĩ đánh đập. Nam hộ sĩ ấy nắm đầu cậu đập vào gương, mảnh vỡ của tấm gương đã cào rách nửa bên mặt cậu.
Đối với chuyện này, các bác sĩ cũng mở một mắt nhắm một mắt. Có lần một người phụ nữ trung niên nhìn thấy bèn hỏi Từ Mục: "Mặt của cậu làm sao vậy?"
Từ Mục nói thẳng: "Bị mấy nam hộ sĩ đánh."
Người phụ nữ trung niên hỏi bác sĩ: "Y tá trong bệnh viện của mấy người là như vậy sao?"
Bác sĩ dùng nụ cười để che giấu nội tâm bối rối: "Đầu óc cậu ta không bình thường. Rất nhiều bệnh nhân ở chỗ chúng tôi tự làm mình bị thương, sau đó ảo tưởng là do bị người khác ngược đãi."
"À." Người phụ nữ trung niên gật đầu, thấp giọng nói: "Bệnh tâm thần thật đáng sợ......"
Từ Mục không nói gì, trong mắt đã không còn bất cứ ánh sáng gì của sự sống nữa.
Cậu như không còn thuộc về thế giới loài người.
Về sau, Từ Mục trở thành vật thí nghiệm để nghiên cứu phương pháp trị liệu mới. Cậu bị cưỡng chế chữa bệnh bằng điện, sau đó không khống chế được mà ngồi dưới đất gào khóc. Bọn họ đã hoàn toàn coi Từ Mục như một bịch rác bị ném vào trong bãi rác. Cũ nát, dơ bẩn, hôi thối.
Chịu đựng tra tấn nhiều năm, cuối cùng Từ Mục cũng học được cách nghe lời bác sĩ. Bác sĩ bảo cậu làm cái gì cậu sẽ làm cái đó.
Vì "biểu hiện tốt", Từ Mục lại một lần nữa có cơ hội được quay lại trường học.
Ngày hôm đó người tới đón cậu quay về trường đến muộn, Từ Mục dùng mồm mép nài nỉ, cuối cùng được bác sĩ đồng ý cho cậu tự trở về.
Rời khỏi bệnh viện, Từ Mục cảm thấy như đường dưới chân không hề thuộc về mình nữa.
Nhìn thật kỹ nơi này đi, nhớ thật kỹ nơi này đi, bởi sau này linh hồn có lưu lạc nhân gian cũng sẽ không đến đây nữa. Cậu nghĩ.
Từ Mục thật sự không thể ngờ được hóa ra bệnh viện này lại ở ngay tại vùng lân cận sông Trường Giang. Hồi ức tốt đẹp nhất của cậu là được đi du lịch với Tưởng Dĩ Giác ở đây, mà hồi ức đen tối nhất của cậu cũng là ở nơi này.
Lúc trước cùng Tưởng Dĩ Giác ước hẹn sẽ đi đến đài Cổ Cầm với Từ Mục một lần, cuối cùng chỉ còn mình cậu đến.
Ở đài Cổ Cầm, Từ Mục nhặt được một cậy bút ghi âm. Cậu nghĩ cậu nên lưu lại giọng nói mình, biết đâu một ngày nào đó Tưởng Dĩ Giác sẽ nghe được.
Biết nói gì đây.
Thôi thì cứ dứt khoát nói cho hắn biết đài Cổ Cầm và sông Trường Giang gần nhau thế nào đi.
Một đường ngồi mấy chuyến xe buýt, đi bộ bao xa, Từ Mục vừa đi vừa ghi âm lại hết.
Từ Mục bước lên cây cầu lớn ở sông Trường Giang, cậu nhìn sông nước mênh mông nơi đây, lần đầu tiên có khát vọng mãnh liệt với tự do.
Cậu đặt bút ghi âm lên cầu, sau đó lưu lại di ngôn trong điện thoại. Từ Mục hi vọng Bạch Tư Hoán có thể giao cây bút ghi âm này đến tận tay Tưởng Dĩ Giác.
Cậu không hi vọng Tưởng Dĩ Giác sẽ đau lòng hay hối hận, cậu chỉ mong hắn có thể nghe hết đoạn ghi âm này mà thôi.
Trong khoảnh khắc ấy, đối với Từ Mục mà nói chết không phải là chuyện đáng sợ nhất. Khi đứng trên lan can bảo hộ duỗi hai tay ra rồi nhảy xuống, cậu cũng không có chút do dự nào.
Nỗi đau khi vùng vẫy trước lúc chết cũng không thể nào sánh được với những đau đớn cậu phải chịu bao năm qua.
Trước đây Từ Mục nghe nói ai có chấp niệm quá sâu thì dù có chết linh hồn cũng không dễ dàng siêu sinh.
Có lẽ cậu chính là người như vậy.
Từ Mục chỉ nhớ thi thể của mình đã được đưa đi, nhưng cậu vẫn ở lại trong làn nước lạnh băng này.
Cậu cảm thấy nhất định người kia sẽ tới gặp mình một lần.
Vì sự mơ mộng hão huyền này mà Từ Mục cứ ở trong nước đợi người kia. Chỉ cần gặp mặt một lần là được, nhìn thấy mặt hắn là cậu có thể đi rồi.
Từ Mục ở đó, nhìn rất nhiều mùa xuân, mùa hè, mùa thu, mùa đông trôi qua.
Cho dù bốn mùa có thay đổi ra sao thì sự lạnh lẽo của nước sông Trường Giang vẫn không hề thay đổi.
Cậu cứ ở trong nước chờ mà người kia không đến.
Có phải đàn em khóa dưới chưa đưa bút ghi âm cho hắn hay không?
Có phải là Tưởng Dĩ Giác vẫn chưa biết cậu chết hay không?
Có phải Tưởng Dĩ Giác bận quá hay không.........
Từ Mục đợi hết năm này đến năm khác.
Trên cầu người đến người đi, cùng có người nhảy xuống rồi chết trong dòng sông này. Nhưng sau khi giải thoát, bọn họ đều đã được đến một thế giới khác sống tiếp.
Chỉ có Từ Mục vẫn si ngốc ở đây chờ đợi một người vĩnh viễn không đến.
Người kia chưa tới.
Người kia không tới một lần nào cả.
Lần đầu tiên Từ Mục biết, sau khi chết người ta vẫn sẽ đau đớn, vẫn sẽ khóc. Tuy đã không còn thân thể nhưng tâm cậu vẫn không chịu chết đi.
Từ Mục nhìn cây cầu lớn kia từ bình minh cho tới hoàng hôn. Cậu nói với bản thân, cậu chờ không được người kia đến nữa rồi.
Nước mắt đã cạn, cuối cùng Từ Mục mang theo hết tất cả yêu hận, tuyệt vọng và đau đớn của cả đời này, hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian.
Hết chương 31.
* Sự tích Bá Nha, Tử Kỳ là câu chuyện đời Xuân Thu Chiến Quốc về tình bạn âm nhạc giữa Bá Nha - một viên quan nước Tấn, và Tử Kỳ - một tiều phu bên Hán Giang. Đọc thêm về sự tích này tại:https://vi.wikipedia.org/wiki/S%E1%BB%B1_t%C3%ADch_B%C3%A1_Nha,_T%E1%BB%AD_K%E1%BB%B3
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT