Cho dù là gương vỡ lại lành hay bát nước đổ đi rồi thu về một cách thần kỳ, Từ Mục vẫn thường xuyên muốn cãi nhau với Tưởng Dĩ Giác.
Mỗi khi Tưởng Dĩ Giác nói một câu, Từ Mục sẽ đâm chọc lại hắn ba câu như đang muốn nói "Mấy ngày qua em rất rất không vui."
Đương nhiên, dù có đâm chọc cỡ nào, Tưởng Dĩ Giác cũng sẽ không để ý. Hắn biết đây là người không dễ có được, hắn sẽ không để cậu dễ dàng rời đi. Cho dù Từ Mục mắng cái gì, quậy như thế nào đi nữa, Tưởng Dĩ Giác cũng sẽ dùng lời ngon ngọt để dỗ dành.
Dường như Từ Mục đã bắt được điểm này, cứ lúc nào rảnh rỗi là cậu sẽ treo mấy câu như vậy lên miệng: "Một ngày nào đó em sẽ bỏ đi, em sẽ không nói cho anh biết. Có lẽ một ngày nào đó anh trở về nhà sẽ không thấy em nữa, hành lý cũng biến mất. Có lẽ một ngày nào đó khi anh tỉnh giấc, một bên giường cũng sẽ trống không."
Mỗi lần nghe cậu nói như thế, Tưởng Dĩ Giác phát hiện tim mình luôn căng ra, hắn chỉ biết nhìn chằm chằm cậu. Từ đó về sau mỗi ngày đi vào nhà, nếu như không thấy Từ Mục, Tưởng Dĩ Giác sẽ lập tức đi xem đồ của cậu có đó không, quần áo của cậu có còn ở đây không.
Ngày hôm đó khi nghe Từ Mục lại nói những lời ấy, Tưởng Dĩ Giác nắm chặt cái chén trong tay, trên mặt còn có một tia ai oán.
Thấy người trước kia luôn lạnh lùng quả quyết giờ lại để lộ vẻ mặt này, Từ Mục hết sức hài lòng, cậu đâm chọc thêm vài câu: "Anh đang nghĩ gì vậy? Có phải đang nghĩ lúc đó nên tự sát thế nào không?"
Tưởng Dĩ Giác mỉm cười nói: "Anh đang nghĩ có nên trói em lại hay không?"
Từ Mục nghiêm mặt: "Anh muốn thử không?"
"Không dám." Tưởng Dĩ Giác ôm lấy Từ Mục, hôn lên vành tai cậu. "Anh đùa đấy, sau này anh sẽ không làm những chuyện khiến em không vui nữa. Em đừng đi. Đừng để anh vào một ngày nào đó đột nhiên không tìm thấy em, đừng để anh tỉnh lại sau giấc ngủ thì thấy bên giường trống không." Sau đó hắn bắt đầu không để ý đến sự phản kháng của Từ Mục mà cởi quần áo trên người cậu.
Từ Mục nghĩ thầm không được. Thân thể không phản kháng nhưng miệng thì không thể chịu thua, cậu nói: "Anh đừng tưởng rằng bây giờ em ở bên cạnh anh có nghĩa là em vẫn còn yêu anh đấy nhé. Người trong lòng em đã đổi ba lần rồi."
Tưởng Dĩ Giác nói: "Em là Bồ Tát hạ phàm, phổ độ chúng sinh, đại từ đại bi cứu anh."
Từ Mục nói: "Con mẹ nó anh biết thì tốt! Ông đây đại từ đại bi mới ở bên cạnh anh đấy, chứ không phải tro tàn lại cháy với anh đâu nhé, có biết không hả!"
Tưởng Dĩ Giác nói: "Anh biết rồi, vậy chúng ta tiếp tục nào."
Từ Mục tức giận nói: "Có ai đối xử với Bồ Tát như anh không? Anh xúc phạm thần linh, hết cứu nổi rồi, anh cứ chờ chết đi!" Nói xong câu này, Từ Mục không thêm nói gì nữa, tâm địa từ bi thiện lương nằm ngửa ra mặc hắn làm gì thì làm.
****TOÀN VĂN HOÀN****
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT