Cung Khuynh là loại người ăn Socola cũng thấy ngọt, nàng đối với bất kì loại đồ ngọt nào đều không có thiện cảm, ngay cả đồ ăn cũng không thích ăn sườn xào chua ngọt, sườn xào dứa chua ngọt, Tô Vân Chỉ lại rất thích ăn đồ ngọt. Trước khi xuyên qua, khi nàng uống sữa chua, đều thích thêm vào chút đường.
Lại nói tiếp, Tô Vân Chỉ cũng không phải nghiện thức ăn ngọt. Nếu như nàng gặp phải người cũng thích đồ ăn ngọt, như vậy bọn họ sẽ cảm thấy khẩu vị của nàng là trong phạm vi bình thường. Cái này giống như là có người đặc biệt có thể ăn cay, có người lại không thể đụng đến một miếng ớt, chẳng qua là một loại thói quen ăn uống mà thôi.
Có một câu nói khá hay, người Trung Quốc chuyện gì cũng có thể giải quyết ở trên bàn cơm, một bữa cơm không đủ, vậy hai bữa.
Có thể thấy được, yêu thích ẩm thực là quan trọng như thế nào.
Mà khẩu vị khác biệt, làm sao có thể trở thành bằng hữu đây? Cung Khuynh cảm thấy, nghiệt duyên giữa nàng và Tô Vân Chỉ quả thật là do ông trời ấn định!
Trước khi Tô Vân Chỉ rời đi, lại thuận tay cầm theo một hộp kẹo mềm. Kẹo mềm đựng ở trong hộp nhỏ, sau đó có thể trực tiếp cất giấu vào ống tay áo. Tuyết Bích và Khả Nhạc đối với chuyện này cũng không còn kinh ngạc, dù sao mỗi lần nương nương rời khỏi Chiêu Dương điện, luôn có thể đem theo vài thứ từ nơi này của Hoàng hậu, đa số đều là thức ăn.
Kẹo ở thời đại này xem như xa xỉ phẩm, thức ăn ở Chiêu Dương điện phần lớn là phục vụ cho Tô Vân Chỉ.
Đương nhiên, Tô Vân Chỉ đối với Cung Khuynh cũng không keo kiệt. Nàng lấy được rất nhiều đơn thuốc dưỡng nhan làm đẹp từ chỗ của Tô Quý Thái phi, tất cả đều miễn phí chia sẻ cho Cung Khuynh, còn khuyến mãi báo cáo sau khi chính mình thể nghiệm. Thời đại này đơn thuốc rất quý giá, hầu như sẽ không có truyền ra bên ngoài. Tô Vân Chỉ nói với Cung Khuynh: "Ta xin cô cô thật lâu, nàng mới đồng ý đưa cho ngươi một phần đấy. Tuổi tác của chúng ta không cách biệt lắn, vậy mà sau khi từ biệt mười năm, ngươi liền già hơn ta rồi."
Lời này nghe rất muốn đánh đi? Cung Khuynh liếc nhìn Tô Vân Chỉ một cái, cầm lấy đơn thuốc.
Tô Vân Chỉ một mực là người thích cuộc sống hưởng thụ, nàng trang điểm cho bản thân xinh xinh đẹp đẹp, đây là vì bảo trì tâm tình của chính mình luôn tốt. Cung Khuynh cũng thích diện trang phục, nhưng chẳng qua nàng xem đây như là một loại lễ phép. Nàng quen không để lộ sơ hở ở trước mặt người khác.
Sau khi Tô Vân Chỉ trở lại Hoa Dương cung, cũng không lâu lắm, Kiền Khánh đế cũng tới.
Thứ nhất Tô Vân Chỉ không có tâm tình ứng phó hắn, thứ nhì cũng là nghĩ cho Trịnh quý nhân đang mang thai, nếu như nàng thật sự đang mang thai, như vậy vào lúc này nên để cho Hoàng thượng ở bên cạnh nàng. Tô Vân Chỉ cảm thấy bản thân cũng chỉ có thể làm những thứ này, vì vậy, nàng khích lệ Hoàng thượng đi đến chỗ của Trịnh quý nhân.
Nếu như Hoàng thượng thường xuyên đến chỗ của Trịnh quý nhân, như vậy người muốn động thủ ở phía sau hậu trường liền sẽ thu liễm một chút? Mà chỉ cần bọn hắn thu liễm một chút, Cung Khuynh liền sẽ an toàn một chút. Tô Vân Chỉ còn không biết kế hoạch cụ thể của Cung Khuynh, vì vậy nàng chỉ có thể trợ giúp một chút để mọi chuyện không phiền toái thêm.
"Ngươi này thật là, luôn như vậy, mặt than không nói, còn thích thần thần bí bí, thật sự là đáng ghét a." Tô Vân Chỉ tự nhủ.
Trong nội cung của Đức phi, Hiền phi đang cùng Đức phi đánh cờ. Hai người bọn họ đều là nữ hài được gia tộc tỉ mỉ bồi dưỡng ra, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông. Cờ lực của hai người không sai biệt lắm, có đến có đi, có thua có thắng, không có người nào tốt hơn người nào. Hai người các nàng thật ra cũng không hợp, chẳng qua là gần đây Tô Vân Chỉ cũng không có việc gì luôn đến chỗ của Hoàng hậu, các nàng dò không rõ tình toán của Thục phi và Hoàng hậu, lại gạt bỏ thành kiến, gần gũi hơn một chút.
Đương nhiên, này cũng không có nghĩa là các nàng tin tưởng nhau. Kỳ thật, các nàng vẫn là phòng bị lẫn nhau.
"Nghe nói Thục phi khích lệ Hoàng thượng đi đến chỗ của Trịnh quý nhân... Nàng để tâm như thế, không phải là muốn đứa bé trong bụng Trịnh quý nhân chứ? Chẳng qua là bổn cung thấy gần đây khí sắc của nàng tốt lên rất nhiều..." Giọng nói của Hiền phi không chậm không nhanh. Nàng trầm ngâm một lát, ở trên bàn cờ để xuống một quân cờ.
Đức phi cau mày dò xét bàn cờ, hơi châm chọc nói: "Ước chừng chỉ là muốn giả bộ hiền lành ở trước mặt Hoàng thượng a. A, hiền lành, rộng lượng, không ghen tuông, này vốn nên là chức trách của Hoàng hậu, hôm nay bị nàng kéo vào người, rõ ràng là đem dã tâm của mình bày ở trên mặt."
"Mà thôi, là bổn cung xem trọng Hoàng hậu." Hiền phi giả vờ giả vịt mà thở dài một hơi, trong giọng nói cũng mang theo một chút châm chọc, "Nàng ngày ngày truyền Thục phi đến Chiêu Dương điện, không thấy Thục phi chịu khổ thế nào, chỉ thấy nàng càng ngày càng kiêu ngạo, làm như là người quan trọng nhất trong cung này a."
"Muội muội cẩn thận lời nói. Hoàng hậu như thế nào, cuối cùng không phải là việc chúng ta có thể nói. Chúng ta chỉ cần chờ xem kịch vui là được." Đức phi nói.
Bởi vì Tô Vân Chỉ phối hợp, Đức phi và Hiền phi đã sớm xem Cung Khuynh là một con cọp giấy.
Nhìn qua uy phong lẫm lẫm, kỳ thật không chịu nổi một đòn.
Vị Hoàng hậu hổ giấy này còn có thể đắc ý được bao lâu đây? Chờ đến khi nàng chịu thua, như vậy thời gian Đức phi cùng Hiền phi bình thản ở chung giống như giờ phút này cũng sẽ không tồn tại. Hai người biết rất rõ điểm này. Hiển nhiên kỳ phùng địch thủ như tri kỷ, đáng tiếc từ khi mới vừa bắt đầu các nàng liền đã định trước không có cách nào trở thành bằng hữu.
Ở trong nội cung này, có thể mang thai cũng không tính là chuyện gì lớn, có thể bình an sinh con mới là bản lĩnh. Trịnh quý nhân coi như thông minh, đương nhiên sẽ không bởi vì mình mang thai, hay bởi vì Hoàng thượng thường lui tới chỗ của nàng mà trở nên càn rỡ. Nàng vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí mà ở yên trong cung của nàng dưỡng thai. Cho dù Thái y kiến nghị nàng nên đi lại nhiều một chút, nàng cũng chỉ đi dạo ở trong phòng của mình, mà không dám đi ra hoa viên làm chướng mắt người khác.
Chẳng qua là, dù cho Trịnh quý nhân cẩn thận như vậy, nàng vẫn là mắc bẫy.
Dựa vào thời gian mang thai, Trịnh quý nhân hoài thai vào tháng Giêng. Mà qua ba tháng đầu tiên, lẽ ra thai nhi đã tiến vào giai đoạn ổn định, nàng bị sảy thai.
Khi nghe được tiểu cung nữ vội vàng hấp tấp đến truyền tin tức, Cung Khuynh đang ngồi ở trong Chiêu Dương điện nghỉ ngơi. Nàng nhắm mắt lại, Bình Quả giúp nàng xoa bóp da đầu, mà trong lòng nàng đang cân nhắc tính khả thi của các kế hoạch. Kỳ thi hương đã sắp xếp không sai biệt lắm, qua lễ mừng năm mới chính là kỳ thi mùa xuân, nên đề bạt nhân tài.
Thi hương là thi hương, kỳ thi mùa xuân là thi hội, sau thi hội là thi đình, sau kỳ thi đình sẽ có một đám Trạng nguyên mới có thể tiến vào triều đình.
Nếu Cung Khuynh muốn sắp xếp người vào trong triều đình, cũng chỉ có thể thông qua kỳ thi mùa xuân ba năm mới có một lần này. Dù sao, nàng cũng không thể sử dụng thế lực của Cung gia.
Nếu như Cung Khuynh không nắm được cơ hội lần này, mà kỳ thi mùa xuân tiếp theo chỉ diễn ra vào ba năm sau, có nghĩa là nàng còn phải đợi thêm ba năm nữa.
Ba năm, ba năm, ba năm... Cung Khuynh không cảm thấy bản thân có thể chờ lâu như vậy.
Tiểu cung nữ bên người Trịnh quý nhân chạy tới có lẽ là chưa từng va chạm xã hội, cũng có khả năng là bị tình huống của Trịnh quý nhân làm cho sợ hãi, tóm lại tiểu cung nữ khi đáp lời Cung Khuynh cũng rất ấp úng, một câu còn không có nói rõ ràng, trước hết đã bạt mạng khấu đầu, làm cho trán của mình đều sưng lên.
Sau khi khó khăn nghe rõ Trịnh quý nhân bị sảy thai, Cung Khuynh mở mắt. Trong mắt của nàng hiện lên một đạo tinh quang.
Bị Tô Vân Chỉ dự liệu đúng rồi, nên đến rốt cục vẫn là đến rồi a.
Sự tình liên quan đến Long tự, liền tuyệt đối không phải việc nhỏ.
Hai vị Thái hậu phi thường tức giận, lệnh cho Cung Khuynh điều tra rõ chuyện này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT