Tô Vân Chỉ dự liệu cũng khá lắm. Bất quá hai ngày, trong nội cung liền nổi lên phong vân, một tiểu quý nhân họ Trịnh đã có thai.

Việc này giống như là một viên đá rơi vào mặt hồ.

Trước đại hôn của Kiền Khánh đế, tuy rằng hắn chưa từng ủy khuất chính mình, chỉ là suy cho cùng cũng không có tiến hành tuyển chọn quá lớn, bởi vậy đại bộ phận nữ nhân trong nội cung đều là thông qua tiểu tuyển chọn mà vào cung. Vị Trịnh quý nhân này cũng là như thế, bởi vậy thân phận của nàng cũng không cao, bất quá là thứ nữ của tiểu quan Ngũ phẩm.

Trịnh quý nhân tướng mạo xinh đẹp nhu thuận, có ấn tượng tốt trong lòng Kiền Khánh đế. Hiện tại nàng có thai cũng là chuyện đương nhiên.

Sau khi Tô Vân Chỉ nghe thấy tin tức này, lại nhịn không được thở dài một hơi. Trịnh quý nhân có thai ở thời điểm này, trước không bàn tới rút cuộc là thực thai, hay là giả thai, coi như là thực thai, đứa bé này tám phần cũng là không thể sinh ra. Tô Vân Chỉ không muốn đấu đá cùng những nữ nhân vô tội trong hậu cung, những chiêu số trong tay nàng đều là để đối phó với nam nhân. Nàng sẽ không ghen ghét người khác mang thai, nàng chẳng qua là... Nhịn không được cảm thấy đáng thương cho các nàng.

"Kỳ thật ai cần lòng tốt của ta chứ, không phải các nàng luôn hy vọng bản thân có thể mang thai sinh con sao?" Tô Vân Chỉ có chút bối rối mà tự nói với bản thân mình, "Các nàng bị quy tắc ở thời đại này trói buộc lấy, cam tâm tình nguyện giữ tam tòng tứ đức, bị dạy bảo xem chồng là trời, xem con là mệnh. Trừ phi ta có thể thay đàn đổi dây, nếu không nữ nhân chính là phải sống hèn mọn như thế. Nói đi cũng phải nói lại, cho dù là ở hiện đại, những nữ nhân như vậy không phải vẫn còn rất nhiều sao?"

Tô Vân Chỉ là một người mang chủ nghĩa nữ quyền. Không, nói một cách chính xác, nàng càng thích nhận xét chính mình là người theo chủ nghĩa bình đẳng.

Chủ nhân của một cung như Đức phi, Hiền phi đều coi Tô Vân Chỉ là đối thủ, nhưng Tô Vân Chỉ lại không hận các nàng chút nào. Theo Tô Vân Chỉ, những cô nương thông minh như Đức phi, Hiền phi, nếu như sống ở hiện đại, nhất định có thể tạo ra một cuộc sống khác. Nhưng ở thời đại này, mỹ mạo, trí tuệ, năng lực của các nàng, đều chỉ có thể trở thành công cụ để các nàng tranh sủng mà thôi, này không phải đặc biệt rất đáng tiếc sao?

Không những đáng tiếc, còn thật đáng cười.

Liền lấy chuyện Trịnh quý nhân mang thai mà nói a, cho dù Tô Vân Chỉ là dùng tiểu não để suy nghĩ đều có thể biết rõ, hai cung Thái hậu muốn mượn chuyện này để đối phó với Cung Khuynh, đám chủ tử kia cũng muốn bắt đầu đục nước béo cò rồi. Nữ nhân làm khó nữ nhân, kẻ bề trên làm khó kẻ dưới. Tô Vân Chỉ thân ở trong bàn cờ, đem hết thảy mọi thứ nhìn thật rõ ràng, nhưng là vì bảo toàn cho bản thân, vẫn không thể không đi theo con đường những người khác đã bố trí trước.

Cho nên nói, nàng là thật sự chán ghét thời đại này a.

Chuyện Tô Vân Chỉ có thể nghĩ đến, Cung Khuynh tự nhiên cũng có thể nghĩ đến. Trong mắt người ở thời đại này, Cung Khuynh thân là chủ nhân của hậu cung, chiếu cố tốt tiểu thiếp đang mang thai chính là bổn phận của nàng, bởi vì hài tử trong bụng của tiểu thiếp kia phải gọi nàng một tiếng mẹ. Vì vậy, nàng nhất định phải có chút tỏ vẻ, bằng không thì chính là nàng thất trách. Cung Khuynh liền lệnh quản sự trong nội cung trực tiếp ban thưởng đến chỗ của Trịnh quý nhân, bản thân nàng là vạn sự đều không có đụng vào.

"Ngươi cho rằng như vậy liền sẽ không xảy ra chuyện sao? Các nàng đã sớm thấy được tính toán của ngươi, sẽ không dễ dàng bỏ qua ngươi." Tô Vân Chỉ nói. Trên mặt nàng vẫn là một bộ dạng mang theo châm chọc, nhưng kỳ thật trong lòng của nàng đã bắt đầu sốt ruột rồi. Bởi vì, nàng không có thám thính ra bất kì tin tức gì.

Nhưng Cung Khuynh lại là thật sự bình tĩnh, nói: "Vẫn là câu nói kia, nhất động không bằng nhất tĩnh. Các nàng động, ta liền lấy tĩnh chế động."

"Chẳng lẽ ngươi dò xét được cái gì sao?" Tô Vân Chỉ càng khó chịu, "Ngươi phải hiểu rõ, chuyện này không phải như chúng ta tranh đoạt hợp đồng trong công ty, hợp đồng này mất rồi, cùng lắm thì lại tìm kiếm cái khác. Ngươi là Hoàng hậu a, nếu như ngươi không có phượng ấn, về sau cũng không biết sẽ chết như thế nào!"

Cung Khuynh cầm một hộp kẹo mềm đẩy tới trước mặt Tô Vân Chỉ, nói: "Ta biết."

Tô Vân Chỉ nhìn thật sâu vào Cung Khuynh một cái, phát hiện mình thật sự không thể tìm hiểu ra manh mối gì, nàng từ bỏ, nói: "Ta nhắc lại ngươi một câu. Tuy rằng hiện tại có thai là Trịnh quý nhân, nhưng không thể loại bỏ khả năng người đứng sau hậu trường sẽ giương đông kích tây, giả sử chúng ta dành hết tinh lực ở chỗ của Trịnh quý nhân, như vậy người gặp chuyện không may không nhất định sẽ là nàng, còn có thể là Hoàng trưởng tử cùng với hai vị Công chúa. Chỉ là nếu như chỗ nào cũng phải xem chừng, nhân lực sẽ không đủ."

Kiền Khánh đế đã có một trai hai gái, thân mẫu của bọn họ địa vị cũng không cao. Ở tuổi này của Hoàng đế, phi tần có địa vị cao đều cảm thấy sau này nhất định có thể sinh ra hài tử của chính mình, bởi vậy cũng không có làm chuyện đoạt tử. Hoàng trưởng tử cùng hai vị Công chúa liền sống cùng với mẫu thân của bọn họ. Tô Vân Chỉ gặp qua Hoàng trưởng tử mấy lần, hắn bây giờ còn chưa đến ba tuổi, lẽ ra đang là lúc hoạt bát hiếu động, lại bị thân mẫu của hắn nuôi dưỡng thành ra đặc biệt nhu nhược.

"Bởi vì lấy thân phận là con của thứ thiếp, lại bởi vì vị trí của thân mẫu hắn, cho dù là trong hoàng gia, cho dù là trưởng tử, cũng phải sống cẩn thận từng li từng tí." Tô Vân Chỉ ở trước mặt Cung Khuynh không cần đè nén tâm tình, "A, lúc trước ngủ cùng nữ nhân chính là hắn, hiện tại bỏ mặc hài tử cũng là hắn. Thực châm chọc."

Cung Khuynh biết rõ, lời này của Tô Vân Chỉ cũng coi như là giận chó đánh mèo. Nàng có thể lý giải Tô Vân Chỉ. Bởi vì, phụ thân của các nàng đều là nam nhân vô trách nhiệm như vậy. Cũng bởi vì như vậy, các nàng đều dưỡng thành tính cách mạnh mẽ, vạn sự chỉ có thể dựa vào chính mình. Cung Khuynh mạnh mẽ ở bên ngoài, mà Tô Vân Chỉ mạnh mẽ trong nội tâm.

Cung Khuynh trong lòng thở dài một hơi. Nàng cũng không thích thời đại này chút nào. Bởi vì, ở thời đại này, nếu như một vị nữ nhân muốn lộ diện, thật sự là quá khó khăn. Cho nên, nàng phải nghĩ biện pháp trở thành chủ nhân của Cần Chính điện, nàng phải nghĩ biện pháp đường đường chính chính mà đi vào Diên Xuân các.

Từ khi nàng ý thức được chính mình xuyên qua, nàng sẽ không cam tâm sống như đa số nữ nhân ở thời đại này.

Sống, không phải để phụ thuộc vào bất kì người nam nhân nào.

Sống, không phải để bị nhốt trong cung cấm mà đấu tranh cùng những nữ nhân khác.

Sống, không phải để tầm thường vô vi cả đời.

Cung Khuynh đang đánh một bàn cờ rất lớn rất lớn. Người khác dùng trắng đen làm quân cờ, nàng lại nghĩ dùng thiên hạ làm quân cờ.

Tô Vân Chỉ cảm thấy mình chính là thay Cung Khuynh lo lắng vô ích. Nếu không có Cung Khuynh bới móc, nàng cũng sẽ mất đi rất nhiều việc vui, nàng mới không cần thay Cung Khuynh lo lắng! Nhưng còn Cung Khuynh? Vẫn là nói hai ba câu không có trọng điểm! Lấy tĩnh chế động? Chẳng lẽ muốn chờ đợi bị động chịu đòn sao?

Tô Vân Chỉ tức giận nhét một khối kẹo mềm vào miệng. Kẹo mềm này bị cắt thành từng khối rất nhỏ, thập phần thuận tiện đưa vào miệng.

Ồ, còn rất ngon! Con mắt Tô Vân Chỉ nhịn không được híp lại.

Đợi đến khi Cung Khuynh hồi phục lại tinh thần, cái dĩa trước mặt Tô Vân Chỉ đã trống rỗng rồi. Cung Khuynh cảm thấy biểu lộ bình tĩnh trên mặt mình liền sắp duy trì không nổi nữa, kẹo ngọt như vậy, nàng ăn nửa khối đều sợ dính răng, Tô Vân Chỉ thừa dịp nàng thất thần nửa phút, liền ăn hết tất cả rồi?

Cung Khuynh theo bản năng ôm lấy quai hàm của mình.

"Ngươi làm sao vậy?" Tô Vân Chỉ thấy Cung Khuynh nhíu mày, hỏi.

"Đau răng." Cung Khuynh nói.

"Ôi, muối xác thực không tốt bằng kem đánh răng." Tô Vân Chỉ có chút đồng cảm nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play