Lý Đồng Vân lúc này đang ở cùng một chỗ với Giang Tuyết.
Từ lúc Côn Luân gửi tin, thông báo tất cả Người du hành Thời Gian trong danh sách đăng ký, Giang Tuyết liền đến trường học đón Lý Đồng Vân, đứng ở trong thương trường.
Suy nghĩ đối sách.
Hơn nữa, Giang Tuyết còn đặc biệt mua một chiếc điện thoại di động cho Lý Đồng Vân, thuận tiện liên hệ ngày thường.
Bây giờ thế đạo thay đổi nguy hiểm, có điện thoại di động sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Lý Đồng Vân đem tin tức của Côn Luân gửi cho Giang Tuyết, chuyển tiếp trực tiếp cho Khánh Trần.
Khánh Trần phân tích từng câu từng chữ, nỗ lực hiểu rõ sự tình.
Trong tin tức, Côn Luân đặc biệt nhắc nhở, ba Người du hành Thời Gian đã mất tích của Lạc Thành, đều từng trong lúc vô tình để lộ ra tin tức của mình trêи mạng internet, có khả năng sẽ dẫn đến tiết lộ địa chỉ nhà.
Lạc Thành hiện tại có hơn hai trăm Người du hành Thời Gian, có gần một phần năm đều là tồn tại nguy hiểm, hy vọng mọi người sau đó không nên để lộ tin tức, nhất định phải chú ý an toàn.
Côn Luân cũng không nói sẽ cung cấp bảo vệ cho mọi người, xem ra cũng là nhân thủ không đủ.
Khánh Trần suy nghĩ: không nghĩ tới Người du hành Thời Gian trong danh sách đăng ký đã nhiều như vậy, vụng trộm ẩn dấu khẳng định càng nhiều hơn.
Những người đó vội vàng đi tới Lạc Thành, không có thời gian đi điều tra tin tức chi tiết, cho nên chỉ cần không ở nhà, đối phương liền tìm không được mục tiêu để ra tay.
Ví dụ như bọn họ biết địa chỉ nhà của Giang Tuyết, vì vậy đến bắt cóc Giang Tuyết.
Nhưng Giang Tuyết không ở nhà, bọn họ tối đa cũng chỉ có thể bắt cóc không khí. . .
Không thể không nói ý nghĩ của Lý Đồng Vân hoàn toàn chính xác, Khánh Trần đều muốn khen thưởng cô bé một chút.
Thế nhưng. . . Đối phương đến nhà mình ở, thích hợp không. . .
Hiện tại không phải lúc suy nghĩ những cái này, Lý Đồng Vân đã đưa ra yêu cầu, bọn họ lại là quan hệ hợp tác ẩn hình, tương lai ở thế giới Bên Trong sẽ có rất nhiều xuất hiện, việc này khẳng định phải giúp.
Được rồi, Khánh Trần thừa nhận dù là sau này không có hợp tác, việc này cũng phải giúp: "Ngày hôm nay là thứ sáu, anh trở về sớm, chúng ta hẹn nhau 5 giờ 40 gặp mặt tại cửa tiểu khu, anh về trước dò đường, xác định không có nhân vật khả nghi sẽ thông báo."
Buổi chiều gần đến giờ tan học, Lưu Đức Trụ bỗng nhiên tìm cơ hội gửi tin nhắn cho Khánh Trần: "Lão đại, tôi đã đạt được tiến triển đột phá từ chổ của học sinh chuyển trường, bây giờ còn chưa nói cụ thể là giao dịch cái gì, nhưng bọn họ đồng ý trả một thỏi vàng làm thành ý. . . Cái kia, lão đại, thỏi vàng này tôi cũng không cần chia, có thể cải thiện sinh hoạt trong phòng biệt giam một chút hay không, tôi ở bên trong sự thật sẽ điên mất."
Khánh Trần tìm chổ không người nhìn thoáng qua, chỉ trả lời một câu "Nhìn biểu hiện của mày" liền tắt thiết bị truyền tin, trốn học.
. . .
Trong khu nhà số 4 của đường Hành Thự còn im lặng, cũng không có bao nhiêu người đi đường.
Khánh Trần cầm theo đồ ăn trong tay, chậm rãi đi trêи đường Lâm Ấm. Đầu thu đã qua, lá cây ngô đồng hai bên đường bắt đầu rơi, khu nhà số 4 ngày hôm nay có thể là thời điểm đẹp nhất.
Lần này chín tên nghi phạm, hoàn toàn khác với hai tên tội phạm trước kia, đối phương có kế hoạch, có tổ chức, thời gian đã qua lâu như vậy, cũng không có sa lưới.
Tổ chức phạm tội như vậy, mới là nguy hiểm nhất.
Khánh Trần nhìn không chớp mắt, nhưng trong lòng đang yên lặng thống kê tất cả người gặp được, mỗi một người đều là hàng xóm láng giềng hắn từng gặp qua trong tiểu khu.
Không có người xa lạ.
Hắn lại dùng ánh mắt nhìn lướt qua lan can nhà Giang Tuyết, tất cả trang trí đều không bị động qua, ngay cả hoa văn nếp uốn của rèm cửa sổ đều không có thay đổi so với sáng sớm.
Trong nhà không có mai phục.
Khánh Trần đứng ở trong hành lang gửi tin nhắn cho Lý Đồng Vân: "Vào đi, anh để cửa khép hờ, có thể trực tiếp tiến vào."
Không qua một hồi, Giang Tuyết, Lý Đồng Vân một lớn một nhỏ hai người lặng lẽ đem cửa mở ra một chút, nghiêng người vào trong.
Cho đến giờ phút nầy, Lý Đồng Vân còn nhỏ tuổi mới rốt cục thở phào nhẹ nhõm, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Khánh Trần cười nói: "Cháu không phải Người du hành Thời Gian, đối phương tính là muốn bắt cóc Người du hành Thời Gian cũng sẽ không tìm được chổ của cháu, bọn họ là tội phạm bỏ trốn, khẳng định không muốn ầm ĩ lớn."
Một bên Lý Đồng Vân len lén nhìn hắn một cái, trong lòng nói anh Khánh Trần nói xạo quả thật là mặt không đỏ tim không đập nhanh, nói quá tự nhiên!
Giang Tuyết cười cười: "Lần này nhờ có cậu, tuy rằng tôi biết ở bên ngoài cũng có thể ẩn núp, nhưng ra cửa luôn cảm thấy trong lòng không yên. Cậu và Tiểu Vân xem TV một chút, tôi đi làm cơm cho mọi người."
Nói xong, cô xắn tay áo vào phòng bếp.
Khánh Trần có chút xúc động, dì Giang Tuyết vĩnh viễn đều là hiền lành như vậy.
Một bên Lý Đồng Vân bỗng nhiên nói: "Mẹ tôi rất hiền lành đúng không?"
Khánh Trần xoa xoa đầu của cô bé, thấp giọng hỏi: "Em ở thế giới Bên Trong nghe nói chuyện của Lý Thúc Đồng không, có thể nói một chút cho anh biết không? Tập đoàn có ý kiến gì về chuyện này?"
"Cũng không có gì để nói, " Lý Đồng Vân ngồi xuống ghế sô pha, chân nhỏ lắc lư bên ngoài sô pha: "Em nghe chị gái của thế giới Bên Trong nói, Lý Thúc Đồng yên lặng nhiều năm, lần này đột nhiên xuất hiện khẳng định sẽ gây kinh ngạc."
Khánh Trần từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ chăn đệm, nhà này tuy rằng là hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng gian phòng ngủ kia để trống ngay cả giường cũng không có, còn chất đầy tạp vật hắn mua trước đây.
Hắn nói với Lý Đồng Vân: "Buổi tối em và nẹ của em ngủ trong phòng của anh, chen một chút trêи giường nhỏ, anh ngủ phòng khách."
"Vậy ngại lắm nha, " Lý Đồng Vân ngoài miệng khách khí nhưng không cự tuyệt, con mắt cười tủm tỉm cong thành vầng trăng non: "Đúng rồi anh Khánh Trần, lúc Lý Thúc Đồng ăn tại Nhật Quang Các, anh ở nơi nào vậy?"
"Anh?" Khánh Trần nhìn về phía cô bé: "Anh ở trêи tàu điện, chỉ thấy được tàu bay bay về phía cao ốc Vĩnh Hằng."
"À, " Lý Đồng Vân không hỏi nhiều nữa: "Ý kiến của Tập đoàn đối với chuyện này rất mơ hồ, hình như đều đang chờ mấy nhà khác có phản ứng gì, không ai muốn ra tay trước."
Khánh Trần hỏi: "Đúng rồi, Lý Thúc Đồng vì sao vào tù vậy?"
Lý Đồng Vân nhìn hắn một cái nói: "Em cũng không biết, em nhỏ tuổi như vậy đi tìm hồ sơ của ông ta cũng không thích hợp. Được rồi, em cũng nói rất nhiều tin tức, anh Khánh Trần đem tin tức của anh trao đổi một chút đi."
Khánh Trần trầm tư chốc lát rồi nói: "Anh có thể chia xẻ chính là tin tức của thế giới Bên Ngoài, group chat theo như lời của Hà Tiểu Tiểu anh cảm thấy có thể tham gia một chút, bất quá trước khi gia nhập, nhất định phải lấy được chương trình cứ điểm số liệu từ thế giới Bên Trong, như vậy mới có thể không sợ bị tìm được. Anh hiện tại hoài nghi, Hà Tiểu Tiểu không phải một người, mà là một tổ chức, bọn họ đang có kế hoạch thu nhận tất cả Người du hành Thời Gian. Đương nhiên, chỉ là suy đoán."
Lý Đồng Vân nghiêng đầu nói: "Anh Khánh Trần, anh chỉ chia xẻ tin tức của thế giới Bên Ngoài, là bởi vì nói tình báo của thế giới Bên Trong, sẽ có độ công nhận, bại lộ chính mình sao."
Khánh Trần cười cười: "Em đoán?"
Nhưng mà chính vào lúc này, hai người đều nghe được. . . Trêи trần nhà, có âm thanh cái ghế ngã xuống sàn nhà.
Khu nhà ở này quá cũ, thế cho nên hiệu quả cách âm rất kém, càng không nói có cái gì rơi xuống sàn nhà.
Nhưng vấn đề là, Khánh Trần và Lý Đồng Vân đều rất rõ ràng, bây giờ trong căn nhà trêи lầu, không nên có người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT