"Tôi cần dùng hắn để chứng minh với người của thế giới Bên Ngoài, tôi quả thật có thể mang đến đồ vật mong muốn cho những người đó. Hơn nữa hắn quả thật cũng có thể có một chút năng lực tự bảo vệ mình, bằng không bị người bắt được quá dễ dàng tra tấn, " Khánh Trần trả lời.
Lưu Đức Trụ rất không có cốt khí, Lâm Tiểu Tiếu vừa thẩm vấn, hắn liền khai toàn bộ.
Để một người như thế làm tường phòng cháy của mình, đi đối mặt những người đó của thế giới Bên Ngoài, trong lòng Khánh Trần vẫn có chút không yên.
Cho nên hắn thay đổi góc độ suy nghĩ của người kia: nếu bị bắt sẽ cung khai, vậy làm cho người ta không bắt được!
Lâm Tiểu Tiếu suy nghĩ một chút rồi xúc động nói: "Nghe có vẻ rất có đạo lý. . ."
Khánh Trần nhìn về phía Lý Thúc Đồng: "Em cần dựng lên một tầng rồi lại một tầng của pháo đài bên người, như vậy mới có thể bảo đảm ngụy trang cùng với an toàn của mình. Lưu Đức Trụ làm tường phòng cháy tuy rằng không rắn chắc, nhưng hiện tại em có thể sử dụng cũng chỉ có hắn."
Bên người Khánh Trần thật ra là có Giang Tuyết, Lý Đồng Vân, Nam Canh Thần, nhưng những người này đều là bạn của hắn, dùng để làm tường phòng cháy cùng với pháo đài sẽ hại chết bọn họ.
Cho nên, Lưu Đức Trụ là lựa chọn tốt nhất, cũng là Lưu Đức Trụ tự mình chọn.
Hắn nhìn về phía Lý Thúc Đồng: "Lão sư người còn nợ em một lần trao đổi, em dùng để đổi một ống thuốc gien."
Lý Thúc Đồng có chút hăng hái hỏi: "Em đều đã là học trò của tôi, cũng không cần dùng điều kiện trao đổi."
"Không thể cả đời đều được người nâng đỡ bước đi, " Khánh Trần đáp lại.
"Thú vị, " Lý Thúc Đồng bỗng nhiên cảm thấy, bản thân mình có thể là bởi vì sự tỉnh táo cùng với quật cường của đối phương, cuối cùng mới lựa chọn đối phương làm người kế thừa của mình.
Đây là một loại phẩm chất vô cùng ưu tú, có thể làm cho người ta đi xa hơn.
Lý Thúc Đồng lần thứ hai nói: "Bất quá, em mang sách cờ tướng cho tôi, tôi lại nợ em một lần. Cho nên lần này tôi có thể tìm thuốc gien cho em, nhưng tôi vẫn nợ em một yêu cầu như cũ."
"Cảm ơn lão sư, " Khánh Trần nghiêm túc nói.
. . .
Ngày hôm sau, ban đêm khi thời gian đếm ngược chỉ còn lại 01 giờ, cửa hợp kim trước mặt của Lưu Đức Trụ lần thứ hai mở ra.
Hắn nhìn mặt nạ mặt mèo quen thuộc, còn có vali xách tay trong tay đối phương.
"Đây là. . ." Lưu Đức Trụ ngạc nhiên không hiểu.
"Lời kế tiếp tao nói mày phải nhớ kỹ, " Khánh Trần lạnh lùng nhìn hắn, dặn dò công việc cần chú ý khi trở về thế giới Bên Ngoài.
Cho đến khi nói xong, hắn mới mở vali xách tay lộ ra hai ống tiêm ướp lạnh bên trong.
Một ống là dùng để làm mẫu test thử, nhìn tình huống dị ứng của thuốc trong cơ thể.
Một ống khác là thuốc gien, chất lỏng màu xanh lam bị bịt kín ống thủy tinh trong suốt, chập chờn gợn sóng làm say lòng người.
Trêи ống tiêm, còn có chữ Lý thị - FDE-005.
Khánh Trần đem vali xách tay lưu lại, trước khi đi nói: "Tiêm mẫu thử vào trước, nếu như cảm giác được đau đớn xé rách, vậy nói rõ thuốc không có dị ứng, có thể tiếp tục tiêm mũi thứ hai. Tiêm mũi thứ nhất sẽ đau 15 phút, mũi thứ hai có thể sẽ đau hơn 5 giờ. Nhưng nếu như mày ngay cả dũng khí tiêm vào cũng không có, vậy liền không có giá trị gì."
tHuốc gien FDE của Lý thị, đánh số từ 001 đến 005, muốn không ngừng cường hóa bản thân nhất định phải bắt đầu tiêm vào từ 005, lại lần lượt tiêm vào 004, 003, 002, 001.
Mỗi lần tiêm vào phải cách nhau1 tháng, lần lượt thăng cấp, từ từ mạnh mẽ.
Bằng không lần đầu tiên liền tiêm FDE-001, nhân loại sẽ trực tiếp tử vong.
Vốn lúc Lâm Tiểu Tiếu đưa cho Khánh Trần ngay cả cái vali xách tay cũng không có, vẫn là hắn yêu cầu, đối phương mới lại đi tìm vali xách tay.
Khánh Trần giải thích là, thuốc gien đặt ở trong vali xách tay, thoạt nhìn rất có phong cách.
Loại thuốc gien này có ưu thế rất lớn: xác suất dị ứng thấp, thấy hiệu quả nhanh, không tổn thương cơ quan trong thân thể.
Bất quá, loại thuốc gien này cũng có chỗ thiếu hụt của nó, nếu như nói 005 tương ứng chính là cấp F, như vậy 001 liền tương ứng cấp B.
Đây là giới hạn của thuốc gien FDE.
Hơn nữa, thuốc FDE-001, FDE-002 vô cùng hiếm, trêи thị trường hầu như rất khó tìm được.
Lâm Tiểu Tiếu nói, đây là con đường nhanh nhất trong tất cả đường tắt trêи đời, nhưng ngắn nhất.
Vì vậy Khánh Trần mới hiểu được, thì ra con đường mình đi tuy rằng xa nhất, nhưng cũng dài nhất.
. . .
"Này, các anh nói xem sau khi tiêm xong mẫu thử, còn có thể tiêm thuốc gien cho mình không?"
Trong hành lang tối ngoài phòng biệt giam, Khánh Trần thấp giọng hỏi.
Hắn rời đi vẫn chưa đi xa, mà là yên tĩnh chờ đợi.
Từ 15 phút trước, tiếng kêu thảm thiết của Lưu Đức Trụ liền không hề dừng lại.
Nói thật, ngay cả Khánh Trần đều có chút đánh giá thấp uy lực của mũi tiêm thử kia, nghe thấy Lưu Đức Trụ kêu thảm thiết như vậy, hắn có thể đoán được có bao nhiêu đau.
"Không dễ nói, " Lâm Tiểu Tiếu nói: "Thuốc gien mang đến đau đớn là từ bên trong mà ra, rất nhiều người sau khi tiêm xong mẫu thử liền từ bỏ, bởi vì bọn họ thật sự không có lòng tin có thể chống chịu được năm giờ của mũi tiêm thứ hai."
Một bên Diệp Vãn nói: "Tất cả những thú thu được trêи thế gian đều có giá phải trả, muốn nâng cao thực lực liền phải trải qua đau đớn, cho dù là thuốc gien thấy hiệu quả nhanh nhất."
"Người thức tỉnh thi2 sao?" Khánh Trần đột nhiên hỏi: "Không phải nói, người thức tỉnh có khả năng trong một đêm liền siêu phàm thoát tục sao?"
"Người thức tỉnh đa số là đã bị kϊƈɦ thích siêu cường của bên ngoài, " Diệp Vãn giải thích: "Cũng có khả năng là tích lũy đau đớn trong hoàn cảnh đau đớn quanh năm."
Dần dần, tiếng kêu thảm thiết của Lưu Đức Trụ rốt cục dừng lại.
Ba người yên tĩnh đứng ở trong hành lang khe khẽ nói nhỏ, chờ đợi tiếng kêu thảm tiếp theo vang lên, vậy chứng minh Lưu Đức Trụ có đủ dũng khí, tiêm mũi thứ hai cho mình.
Chỉ là, Khánh Trần đánh giá cao ý chí của Lưu Đức Trụ, đối phương chịu được mũi tiêm thử, đã không còn dũng khí tiêm mũi thứ hai.
Rất nhiều người dù sao vẫn ước mơ trở nên mạnh mẽ, thậm chí cảm thấy bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng đi đối mặt giá phải trả của việc trở nên mạnh mẽ.
Nhưng chỉ khi đau đớn thật sự đến, bọn họ mới biết được bản thân mình phải đối mặt cái gì.
Sau đó là lùi bước.
Lúc này, Diệp Vãn bỗng nhiên móc ra một thỏi vàng từ trong túi đưa cho Khánh Trần: "Cầm lấy, ông chủ bảo tôi đưa cho cậu."
Khánh Trần lắc đầu: "Tôi nói rồi, không muốn được người nâng đỡ bước đi."
Diệp Vãn đem thỏi vàng nhét trở lại trong túi, nói: "Giống như ông chủ nghĩ, cậu sẽ không nhận."
"Vậy vì sao còn lấy ra?" Khánh Trần không giải thích được.
"Tượng trưng một chút . . . Ông chủ nói, cậu có thể không cần, nhưng ngài ấy làm lão sư, không thể không cho."
Khánh Trần: ". . ."
Lúc này, Lâm Tiểu Tiếu lại móc ra hai thiết bị màu đen hơi mỏng từ trong túi quần, lớn bằng nửa bàn tay, như là điện thoại di động phiên bản thu nhỏ.
Hắn nhét vào trong tay Khánh Trần, Khánh Trần nghi hoặc hỏi: "Cái này là vật gì?"
"Một cái cho cậu, một cái cho Lưu Đức Trụ, món đồ chơi này là thiết bị truyền tin, sở hữu mô phỏng thư thoại, nhận định thư thoại, cân đối, kiểm tra, dịch mã, phản hồi CSI, mã hóa dự phòng, điều chế, năng lực mã hóa thư thoại độc lập. Bất quá chức năng sử dụng chỉ có một, chỉ có thể gửi đi chữ viết cho nhau, ở thế giới Bên Trong bình thường chỉ có gián điệp vì sợ bị người lấy ra tin tức mới sử dụng, " Lâm Tiểu Tiếu trả lời.
Diệp Vãn bổ sung: "Bất quá cậu cần phải chú ý, cái này sử dụng chính là kỹ thuật nạp điện vô tuyến của thế giới Bên Trong, ở thế giới Bên Ngoài cậu không có cách nào khác nạp điện cho nó. Mỗi lần xuyên không nhớ kỹ đem nó mang về đây, Lưu Đức Trụ cũng như thế."
"Không phải tôi đưa cho cậu, là ông chủ bảo tôi đưa cho cậu, " Lâm Tiểu Tiếu nhún vai: "Ông chủ nói, làm lão sư dù sao cũng phải có một số việc lo lắng trước cho học trò, loại đồ chơi này có thể giúp cậu che giấu tung tích tại thế giới Bên Ngoài, với tính cách của cậu khẳng định cần. Bất quá ông chủ cũng nói, loại đồ chơi này trao đổi cơ hội giao dịch cuối cùng của cậu, sau này lại muốn ông chủ giúp cậu, sử dụng đồ vật của thế giới Bên Ngoài để đổi. Về phần vật gì có giá trị của thế giới Bên Ngoài, chính cậu tự suy nghĩ."
Giao dịch, giống như là trò chơi nhỏ giữa một lão sư như Lý Thúc Đồng cùng học trò.
Ông biết lòng tự trọng của Khánh Trần rất mạnh mẽ, không muốn trở thành ăn mày tinh thần, mà ông cũng vui vẻ bảo vệ loại tự tôn này.
Khánh Trần nhìn thiết bị truyền tin trong tay một chút, sau đó quay đầu hỏi: "Với tính cách của tôi khẳng định cần. . . Mà tôi là tính cách gì?"
Một bên Diệp Vãn đột nhiên nói: "Ông chủ có thể là cảm thấy cậu tương đối âm."
Khánh Trần: ". . ."
Trong hành lang sau khi yên tĩnh đáng kể, Khánh Trần nhìn thoáng qua chỉ còn lại 1 phút đếm ngược: "Xem ra hắn sẽ không tự mình tiêm vào, ra tay đi."
Khi đang nói chuyện, Lưu Đức Trụ mồ hôi nhễ nhại gần như suy yếu, mắt mở trừng trừng nhìn cửa hợp kim một lần nữa mở ra.
Sau đó Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu hai người vọt vào.
"Đừng, đừng! Có việc từ từ thương lượng!" Lưu Đức Trụ gào lên.
Sau một giây, Diệp Vãn đè chặt hắn trêи giường, còn Lâm Tiểu Tiếu thì rút ra ống tiêm, hung hăng đâm vào cái ʍôиɠ của hắn.
Không chỉ có như vậy, thừa dịp hắn há mồm kêu gào, Diệp Vãn lại đem thiết bị truyền tin trực tiếp nhét vào trong miệng của hắn. . .
Đếm ngược 00:00:00.
Về 0.
Lưu Đức Trụ thậm chí còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết ở thế giới Bên Trong, thế giới của Người du hành Thời Gian liền lâm vào bóng tối.
Đau đớn sẽ không bị bóng tối cắn nuốt, nó sẽ vẫn nương theo Lưu Đức Trụ trở lại thế giới Bên Ngoài i.
Khánh Trần tin tưởng, âm thanh mở miệng sau khi trở về của đối phương, tuyệt đối có thể khiến tất cả hàng xóm trong tiểu khu đều giật mình tỉnh giấc.
Đêm nay đối với đám Paparazzi của Lạc Thành mà nói, đã định trước là một đêm không ngủ.
. . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT