Lúc này, cô gái không mặc tây trang chính thức, mà là một bộ trang phục thoải mái hơn.
Đối phương mang áo lông màu trắng rộng, phía dưới là một chiếc váy thật dài, còn có một đôi giày da nhỏ.
Khi đối phương ngồi ở chỗ kia, Khánh Trần còn có thể thấy trêи chân nhỏ của đối phương, bọc vớ chân màu trắng.
Tựa hồ là thay đổi thói quen ăn mặc của bản thân.
Kamidai Soraon không hề có vẻ đứng ngồi không yên, mà là rất điềm tĩnh nhìn Khánh Trần, đôi mắt to như có thể nói, chăm chú đánh giá thiếu niên.
Khánh Trần ngồi xuống đối diện cô ta, hai bên cách một cái bàn sắt.
Bốn phía là tường kim loại màu xám, đỉnh đầu chính là đèn LED trắng sáng, nhưng không biết vì sao, hoàn cảnh vốn có chút âm trầm, bởi vì Kamidai Soraon đến mà có vẻ có chút tươi mát.
Thật ra cô gái này cũng không phải loại đặc biệt đẹp, nhưng nhìn lâu sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái, giống tắm rửa dưới ánh mặt trời.
Khánh Trần chần chờ một chút: "Sao cô lại tới đây?"
"Đến thăm anh, mang theo một chút đồ ăn cho anh, là em tự tay làm, " Kamidai Soraon xách lên một vải bao nhỏ từ cái ghế bên cạnh, bên trong là một hộp đựng giữ nhiệt độ ổn định, tinh xảo hơn một chút so với loại của Diệp Vãn.
Khánh Trần yên lặng mở hộp đựng, bên trong là sắp xếp rất chỉnh tề của ba miếng sushi, bên cạnh là cơm trộn bò.
Kamidai Soraon nói: "Em có hỏi, thức ăn trong nhà tù hình như không tốt lắm, cho nên làm cho anh thêm một chút."
Khánh Trần hỏi: "Cô không sợ tôi là một tù nhân sao?"
"Em biết anh là vì chấp hành nhiệm vụ mà, " Kamidai Soraon vừa cười vừa nói.
"Tôi rất tò mò, tôi và cô hẳn là không tính quá thân quen, ít nhất không thân đến mức mỗi ngày đến nhà tù thăm tôi, " Khánh Trần bình tĩnh nói.
Tuy rằng được người quan tâm cũng tốt, nhưng Khánh Trần chưa bao giờ cảm thấy trêи đời này có cái gì gọi là yêu vô duyên vô cớ.
Nơi này là thế giới Bên Trong, đối phương lại là Người du hành Thời Gian, từ hai điểm này mà xem, liền đã định trước Khánh Trần nhìn đối phương, trong lòng xuất hiện không phải thiện cảm, mà là cảnh giác.
Kamidai Soraon suy nghĩ một chút rồi thấp giọng nói: "Lần này em cùng người nhà đến thành phố số 18, bọn họ yêu cầu em tiếp xúc với anh nhiều, hơn nữa. . . Ở cùng một chỗ với bọn họ sẽ có chút không thích ứng."
Hai bên lâm vào im lặng, Khánh Trần cầm lấy chiếc đũa do cô gái chuẩn bị, yên lặng đem toàn bộ đồ ăn trong hộp đựng ăn sạch.
Không thể không nói, tay nghề nấu nướng của cô gái khá tốt.
Sau đó, hai bên lần thứ hai rơi vào im lặng.
Trong lúc, ánh mắt của Kamidai Soraon chưa bao giờ rời khỏi thiếu niên, cho đến khi 30 phút thăm hỏi kết thúc.
Thế cho nên, ngay cả Khánh Trần đêm qua đối mặt trận hình lớn như vậy cũng không bối rối, đều có chút đứng ngồi không yên.
Lúc này, Kamidai Soraon lại nhỏ giọng nói thầm một câu: "Hoka no "Ura Sekai" no hito to dōji yō ni, soyade yaban"na node wanaideshou ka."
"Cô nói cái gì?" Khánh Trần nghi hoặc nói.
"Không có gì, đây là ngôn ngữ chỉ có gia tộc của em mới hiểu được, " Kamidai Soraon cười cười đứng dậy: "Như vậy Khánh Trần - kun, lần sau gặp lại."
[Xin chào, lại là tôi đây, lần này là giải thích cho hậu tố ‘– kun’ ở trên: 君 【くん】(kun) dùng để gọi nam giới hoặc gọi thân mật]
Cô gái tựa như đã quen sự im lặng của hai bên, loại ngôn ngữ nói người khác nghe không hiểu, bày ra trò chơi nhỏ của mình, cũng khiến đối phương thích thú.
. . .
Trong cùng thời điểm.
Lâm Tiểu Tiếu đang ngồi chán đến chết thở dài trong khu đọc sách, từ lúc ông chủ cần che giấu tung tích của Khánh Trần, cái nhà tù này hình như lại đánh mất một vài niềm vui.
Muốn đi tìm Khánh Trần tâm sự, mọi người còn phải làm ra vẻ lạnh lùng mới được.
Muốn tâm sự cùng Diệp Vãn, nhưng mà tính cách của mẹ Diệp, thật sự là nửa ngày đều đánh không ra một tiếng rắm.
Điều này làm cho Lâm Tiểu Tiếu cảm giác được tịch mịch. . .
Về phần Quách Hổ Thiện. . . Hắn ước gì tên đầu trọc kia cách xa bản thân mình một chút.
Chính vào lúc này, cửa hợp kim bên cạnh quảng trường chậm rãi mở lên, chỉ thấy hai gã cảnh ngục cơ giới áp giải Lưu Đức Trụ về tới quảng trường.
"Đù mé, " Lâm Tiểu Tiếu vỗ đầu, hắn luôn cảm thấy được bản thân hình như đã quên chuyện gì.
Dựa theo quy tắc xử phạt trong nhà tù, ngày hôm nay là ngày Lưu Đức Trụ kết thúc biệt giam.
Nhưng vấn đề là, Lưu Đức Trụ không thể trở về, bởi vì Lâm Tiểu Tiếu biết, mình không thể để cho thằng nhãi này thấy mặt của Khánh Trần!
"Ông chủ, người này không thể thả, " Hắn nói với Lý Thúc Đồng.
Ánh mắt của Lý Thúc Đồng ngẩng lên từ trêи bàn cờ, sau đó nói: "Vậy giam lại nữa đi, buổi tối rồi nói."
Vừa dứt lời, hai cảnh ngục cơ giới đúng là trực tiếp đem Lưu Đức Trụ mang về cửa hợp kim, đi tới phòng biệt giam.
Không ai biết Lý Thúc Đồng làm như thế nào, cũng không ai biết, rốt cuộc là ai nghe được mệnh lệnh của Lý Thúc Đồng, sau đó hạ lệnh cho cảnh ngục cơ giới.
Giống như là, không ai biết ông ta làm sao đi ra nhà tù số 18.
Lúc này Lưu Đức Trụ bị cảnh ngục cơ giới nhấc hai chân cách mặt đất, hắn giận dữ hét: "Chờ một chút, không phải muốn thả tôi về quảng trường sao, chuyện gì xảy ra, vì sao lại muốn giam tôi? Tôi phạm vào chuyện gì?"
Nhưng bất luận hắn giãy dụa như thế nào, cuối cùng đều bị mang về phòng biệt giam. . .
Trong lòng Lưu Đức Trụ có chút bi thảm.
Đối với một người hiện đại mà nói, không cách nào giao lưu cùng với bên ngoài, không có điện thoại di động, không có trò chơi, quá khó khăn.
Lưu Đức Trụ rất muốn kết thúc tất cả cái này, nhưng hắn không kết thúc được.
Mỗi lần kết thúc đếm ngược xuyên không, hắn sẽ bị quy tắc của thế giới mạnh mẽ kéo vào thế giới Bên Trong, sau đó ngồi chồm hổm vài ngày trong phòng biệt giam.
Không nghĩ tới bản thân còn nhỏ tuổi, liền lãnh nhận những thứ mà bản thân không nên nhận.
Đột nhiên, cửa hợp kim trước mặt hắn mở ra, trong hành lang u ám trống vắng, một người mang theo mặt nạ mặt mèo đứng yên, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hắn.
"Anh. . . Là ai?" Lưu Đức Trụ chần chờ một chút, hắn có chút sợ hãi, nhưng nhìn kỹ đối phương cũng không có cầm các loại vật phẩm như hung khí, trong tay vẫn là thiết bị đọc trong nhà tù.
Đây là Người du hành Thời Gian thứ trong nhà tù ba, Lưu Đức Trụ lập tức có phản ứng.
Khánh Trần chậm rãi đi vào phòng biệt giam, theo một tiếng động cơ thủy lực vang lên, cửa hợp kim chậm rãi đóng lại phía sau lưng hắn.
"Anh muốn làm gì? !" Lưu Đức Trụ có chút hoảng sợ trong hoàn cảnh kín.
Hai bên im lặng vài giây, Khánh Trần chậm rãi viết một câu trêи thiết bị đọc: "Tao nhìn thấy tin tức, mày bị xem thành tao."
Lưu Đức Trụ mở to hai mắt nhìn: "Đại ca, tôi không phải cố ý đoạt danh tiếng của ngài. Tôi đã suy nghĩ rồi, sau đó tuyệt đối không dám khoác lác, lần này đi ra ngoài tôi liền thừa nhận, bản thân không phải Người du hành Thời Gian mà Giản Sanh gặp phải."
"Hả?" Lưu Đức Trụ dựa theo tư duy của mình suy đoán, còn tưởng rằng là bản thân đoạt danh tiếng của lão đại thần bí này, cho nên lão đại có chút mất hứng, nhưng xem ra không phải như vậy.
Hắn suy nghĩ một chút, yếu ớt hỏi: "Vậy lão đại muốn như thế nào?"
"Không nên không nên, " Lưu Đức Trụ lắc đầu như trống bỏi: "Bây giờ tôi đều đã bị quấy rầy đến sợ, lão đại ngài không biết, nhà của tôi ở lầu hai, ngày hôm trước lúc tôi tắm quên kéo cửa sổ, kết quả quay đầu phát hiện trêи lầu đối diện có người dùng camera quay tôi! Còn có, tôi đạp xe về nhà, vậy mà có Paparazzi lái xe theo, đối phương chê tôi chạy chậm, còn vừa lái xe vừa nói tôi nên đạp nhanh hơn một chút, như vậy chụp hình ra sẽ đẹp!"
Khánh Trần không để ý tới lời oán giận của đối phương, mà là lại viết trêи thiết bị đọc: "Mày biết thời hạn tù của mày là bao nhiêu năm không? Cái này không phải tao phán, là toà án của thành phố số 18 ở thế giới Bên Trong phán quyết."
Lưu Đức Trụ sửng sốt một chút, hắn quả thật không biết thời hạn tù cụ thể của mình, xuyên không đến đây đều ở trong phòng biệt giam.
Khánh Trần giải thích: "Căn cứ tin tức, mày phạm vào tội cướp đoạt tài sản, tội trộm cướp tài sản, tội buôn lậu, tội buôn lậu thuốc phiện, tội giết người không thành, tổng hợp khung hình phạt."
"Đù mé!" Lưu Đức Trụ lúc đó thiếu chút nữa liền ói ra.
Lúc này, Khánh Trần còn điều ra tin tức bị phán quyết của đối phương từ trêи thiết bị đọc, cái thiết bị đọc này là của Lý Thúc Đồng, cho nên sở hữu quyền hạn xem tin tức.
Lưu Đức Trụ ngơ ngác nhìn thiết bị đọc, bên trong viết rõ ràng về án tích của hắn, cũng nói đây là thời hạn tù cao nhất trong hai năm gần đây của thành phố số 18.
Hắn có chút tuyệt vọng, vốn còn mang tâm lý may mắn, bản thân chịu đựng một thời gian chờ thời hạn tù kết thúc là tốt rồi.
Khánh Trần tiếp tục viết: "Đương nhiên, tao cảm thấy. . ."
Đột nhiên, Lưu Đức Trụ hỏi: "Lão đại ngài vẫn dùng viết chữ giao lưu với tôi, là sợ bị tôi nhận ra âm thanh. Cho nên, ngài là người quen của tôi? Hoặc là ở rất gần tôi?"
Giờ phút này, Lưu Đức Trụ biểu diễn chỉ số thông minh ban đầu của bản thân, chỉ số thông minh của một người bình thường không bị xuyên không làm choáng váng đầu óc, trở nên bình tĩnh trong phòng biệt giam.
Khánh Trần lạnh lùng nhìn đối phương, sau đó mở miệng dưới mặt nạ nói: "Cái này cũng không quan trọng, quan trọng là ... Tao cùng với Lý Thúc Đồng đều cho rằng, mày thật ra là bị xã đoàn đẩy ra gánh tội thay. Xã đoàn của thế giới Bên Trong bình thường làm loại chuyện này, bị uỷ ban quản lý trị an của liên bang trành để ý, sẽ ngẫu nhiên chọn ra một người không may đi ra gánh chịu tất cả tội."
Trong chớp mắt, Lưu Đức Trụ cảm thấy khí tức của đối phương thay đổi, khí thế cũng thay đổi.
Trong vô hình có một loại cảm giác áp bức, hỗn loạn làm cho người ta không tự chủ hô hấp được.
Âm thanh này hơi trung tính hóa một chút, nhưng vô cùng có từ tính.
Lưu Đức Trụ suy tư, nếu như bản thân nghe được qua âm thanh này, liền nhất định sẽ nhớ kỹ.
Nhưng trong ký ức của hắn, không có ấn tượng gì đối với cái này.
Khánh Trần hỏi: "Hiện tại nghe được âm thanh của tao, có thể tiếp tục giao lưu chứ?"
"Xin lỗi lão đại, là tôi hiểu lầm, " Khí thế của Lưu Đức Trụ lại yếu xuống.
Khánh Trần nhìn Lưu Đức Trụ từ trêи cao xuống: "Hiện tại tao tới gặp mày, là vì làm giao dịch với mày, mày tới giả mạo tao, con2 tao giúp mày thoát tội."
Đầu tiên hắn phá hủy hy vọng của Lưu Đức Trụ, hiện tại lại cho đối phương hy vọng.
Làm như vậy, là bởi vì Lưu Đức Trụ bây giờ, hoàn toàn có thể trở thành nút thắt liên hệ với thế giới Bên Ngoài của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT