Lý Thúc Đồng mang theo con mèo lớn rời đi, ông ta chỉ nói rằng muốn đích thân dạy Khánh Trần, nhưng chưa nói muốn dạy cái gì.
Thế nhưng người hiểu rõ ông chủ như Lâm Tiểu Tiếu lại rõ ràng, tâm tình của ông chủ lúc nào cực kỳ tốt.
Cực kỳ cực kỳ tốt.
Kỵ sĩ truyền thừa đến thế hệ của Lý Thúc Đồng hầu như muốn đoạn tuyệt, tuy rằng miệng ông chưa từng nhắc đến, nhưng mà Lâm Tiểu Tiếu tận mắt nhìn thấy ông chọn lựa một người rồi lại một người kế thừa, và lần lượt thất bại.
Lâm Tiểu Tiếu biết ông chủ đang rất nôn nóng.
Con đường kia quá khó đi, thế cho nên hắn và Diệp Văn muốn đi đều đi không được.
Lúc này, áo tù trêи người Khánh Trần đã ướt đẫm, đầu tóc hắn đã sũng nước, đang thở hổn hển không dừng được.
Trấn nước rất đau đớn, sẽ để lại ám ảnh tâm lý cho người.
“Tôi rất bội phục cậu,” Lâm Tiểu Tiếu nói: “Tôi cũng không biết cậu làm cách nào sống được bốn ngày trong phòng tối, dù cho tôi cũng không chịu được quá 36 giờ, mẹ Diệp mạnh hơn tôi một chút, 47 giờ.”
“Mạnh hơn một chút?” Diệp Văn nhìn hắn một cái.
“Mạnh hơn nhiều chút được chưa.” Lâm Tiểu Tiếu không nhịn được phiền mà nói.
Khánh Trần chậm rãi ngừng thở dốc: “Các người cũng bị giam trong phòng tối rồi à?”
“Ừm,” Lâm Tiểu Tiếu gật đầu: “Đối với người bình thường mà nói là một loại khổ hình, đối với chúng tôi mà nói chỉ là một loại kiểm tra, cần phải trải qua. Thời điểm ông chủ bảo chúng tôi đem cậu giam vào trong phòng tối, tôi biết là ngài ấy muốn chọn cậu, nhưng mà nếu cậu quá yếu thì ông chủ cũng không ngại nhìn cậu chết. Ông chủ đã chứng kiến quá nhiều sự sống và cái chết, tâm lý cũng trở nên kiên cường.”
Lâm Tiểu Tiếu cười tiếp tục nói: “Bất quá tâm lý không kiên cường là không thể, thời đại này chính là như thế, cậu cũng không nên trách ngài ấy.”
Diệp Vãn cầm khăn tắm màu xanh đậm mềm mại đưa cho Khánh Trần: “Lau đi, người có thể kiên cường trong lúc bị trấn nước giống như cậu cũng không nhiều, người bình thường mất khống chế đại tiểu tiện cũng là chuyện vô cùng bình thường.”
Có vẻ như, Diệp Vãn sử dụng trấn nước đối với người khác cũng không phải lần đầu tiên.
Mà hắn bây giờ, trong lòng đã chấp nhận Khánh Trần rồi.
Lúc này, Lâm Tiểu Tiếu đi ra ngoài phòng thẩm vấn mang một mâm ăn tiến vào, trong mâm ăn là một chén cơm, một phần sườn xào chua ngọt sắc hương vị đầy đủ, cùng một chén cháo trắng.
“Không sai,” Lâm Tiểu Tiếu bất đắc dĩ nói: “Lượng đường huyết trong cơ thể của cậu bây giờ đang cực kỳ thấp, nhìn thấy đồ ăn trước mắt hẳn là muốn ăn đồ ngọt trước mới đúng, đây là đáp án của thân thể nói cho bộ não của cậu, cho nên tôi đánh cược rằng cậu sẽ ăn sườn xào chua ngọt trước.”
Diệp Vãn nói: “Nhưng cậu đã khôn ăn gì bốn ngày rồi, người thông minh sẽ lựa chọn uống cháo trước, kiềm chế bản năng của thân thể, và nói cho bản thân biết cái gì mới là lựa chọn chính xác nhất. Tôi cược rằng người có thể sống sót trong phòng tối và bị trấn nước, đều sẽ không ngu đến mức ăn sườn trước.”
Khánh Trần chậm rãi uống chào vào bụng, hắn cảm nhận thân thể rét run của mình, đang dần dần ấm áp lên.
Trước kia ở thế giới Bên Ngoài, cho dù tổng hợp những chuyện đau đớn đã trải qua, so sánh với những chuyện trải qua trong mấy ngày nay, đều không đáng để nói.
Bạn cùng lứa tuổi của hắn còn đang đi học, còn đang yêu đương, còn đang chơi game, còn hắn đã mở ra một cuộc đời không biết trước.
Ngay cả chính hắn cũng không biết, bản thân sẽ đi đến nơi nào.
Lâm Tiểu Tiếu bỗng nhiên nói: “Cho nên nói, thật ra sau khi cậu vào đây căn bản không biết mình là người của Khánh thị, cho nên mới tìm đến ông chủ đánh cờ, để giải vây cho mình?”
“Ừm,” Khánh Trần gật đầu, chuyện cho đến bây giờ hắn cũng không có gì để giấu nữa.
Lâm Tiểu Tiếu lại hỏi: “Cho nên trêи thực tế, cậu bây giờ không có liên hệ gì với Khánh thị đúng không, không sinh hoạt ở Khánh thị, cũng không có lòng trung thành.”
“Ừm,” Khánh Trần lại gật đầu.
Lâm Tiểu Tiếu vui vẻ lộ rõ trêи mặt: “Vậy rất không sai, có lẽ ông chủ cũng đã nghĩ đến điều này, cho nên mới quyết định chấp nhận cậu.”
Diệp Vãn nói với Khánh Trần: “Cậu có thể yên tâm, thân phận ở thế giới Bên Ngoài của cậu chỉ có tôi, Lâm Tiểu Tiếu và ông chủ biết, ngay cả Lý Đông Trạch cũng không nói. Chúng tôi sẽ giữ bí mật này cho cậu.”
Khánh Trần nhẹ nhàng thở ra :”Cảm ơn, mà Lý Đông Trạch là ai?”
“Lý Đông Trạch của Hằng Xã,” Lâm Tiểu Tiếu vui vẻ nói: “Hằng Xã là tổ chức dưới trước của Kỵ Sĩ chúng ta, năng lực của Kỵ Sĩ, sợ rằng còn lớn hơn so với tưởng tượng của cậu. Xem ra cậu hoàn toàn không biết gì đối với thế giới bên ngoài, mấy ngày nay chúng tôi sẽ bổ túc kiến thức cho cậu.”
Diệp Vãn nói: “Đúng rồi, tên Lộ Quảng Nghĩa kia có vẻ còn rất trung thành với cậu, mấy ngày nay hắn ta vì cậu mà chịu không khổ, còn thiếu chút ra tay với ông chủ.”
“Ừm, cảm ơn đã nhắc nhở.” Khánh Trần gật đầu.
“Cậu biết Lưu Đức Trụ, Hoàng Tể Tiên chứ, còn có tên Giản Sanh thích mắng chửi người kia nữa.” Lâm Tiểu Tiếu hỏi.
“Tôi biết Lưu Đức Trụ và Hoàng Tể Tiên, cũng không là quen, là bạn học trung học của tôi.” Khánh Trần giải thích.
“Đợi một chút, cậu là một học sinh trung học bình thường ở thế giới Bên Ngoài?” Lâm Tiểu Tiếu chấn động, hắn tuy rằng biết một vài tình huống của thế giới Bên Ngoài, nhưng theo hắn thấy thì Khánh Trần ở thế giới kia hẳn cũng phải rất lợi hại.
Giống như Khánh Trần bộc lộ ra năng lực cùng với ý chí, đều không phải một học sinh bình thường có khả năng có được.
Khánh Trần nói: “Thế giới Bên Ngoài là một thế giới tương đối hòa bình, không có người siêu phàm, không có tứ chi máy, cũng không có bang phái hay tổ chức, tương đối yên ổn hòa bình. Trong loại thời đại này cho dù là người bình thường cũng không sai, không có nguy hiểm tính mạng gì.”
“Thật hâm mộ.” Lâm Tiểu Tiếu xúc động nói.
Khánh Trần hỏi: “Người nói tiếng địa phương bị giam ở nơi nào?”
“Ở trong phòng thẩm vấn kế sát vách căn phòng này, làm sao vậy?” Lâm Tiểu Tiếu hỏi.
“Tôi có thể đi hỏi gã ta mấy câu được không?” Khánh Trần hỏi.
“Đương nhiên có thể.” Lâm Tiểu Tiếu cười tủm tỉm nói: “Đều là người một nhà rồi, còn có cái gì không thể, về sau nhà tù số 18 này chính là sân nhà của cậu.”
Khánh Trần ngẫm nghĩ, hắn dùng khăn mặt trước đó sử dụng để trấn nước che lên trêи mặt, sau đó lại nhờ Lâm Tiểu Tiếu mang tới một thiết bị đọc cho mình, lúc này mới đi vào phòng giam riêng biệt giam giữ Giản Sanh.
Cửa hợp kim mở ra, Diệp Vãn tiến vào trước khống chế Giản Sanh.
Vị đồng hương địa cầu này đại khái khoản 30 tuổi.
Giản Sanh chửi ầm lên: “Bố mày cho mày …”
Không đợi gã nói xong, Khánh Trần lặng lẽ viết ba chữ trêи thiết bị đọc, liền khiến cho đối phương ngừng chửi: “Ngậm mẹ mồm.”
Giản Sanh ngẩn ra một chút: “Nhóc con là người địa cầu?”
“Hỏi ông một vài chuyện,” Khánh Trần tiếp tục viết: “Ông không phải người Xuyên Châu sao, vì sao lại xuyên không đến đây, bởi vì ông ở Lạc Thành?”
“Trước đó bố đến Lạc Thành làm ăn, không hiểu tại sao lại xuyên đến cái chổ chết tiệt này,” Giản Sanh gặp phải đồng hương địa cầu, liền lập tức trả lời.
“Ông làm nghề gì?” Khánh Trần tiếp tục viết trêи thiết bị đọc.
“Chăn bò,” Giản Sanh trả lời: “Cậu là người của Lạc Thành sao?”
Chỉ là, Khánh Trần không tính trả lời câu hỏi của gã, là xoay người rời đi.
Cho đến lúc này, Diệp Vãn mới buông đối phương ra.
Giản Sanh nhìn cánh cửa hợp kim chậm rãi đóng lại, bỗng nhiên ý thức được, vị đồng hương kia không có ý định cứu mình, lập tức mắng chửi người.
Bất quá Giản Sanh vừa suy nghĩ lại thấy có chút không thích hợp, người thiếu niên này nếu là người địa cầu, vì sao nhìn có vẻ có địa vị rất cao trong thế giới này? !
Tên Lâm Tiểu Tiếu trước đó thẩm vấn mình, còn có gã đàn ông cường tráng kia, đều đang phối hợp đối phương.
Trong nhóm Người du hành Thời Gian có nhân vật lợi hại như vậy sao?
Lâm Tiểu Tiếu đứng ngoài cửa nhìn Khánh Trần, nhìn khăn mặt che phủ trêи mặt của đối phương, lại nhìn thiết bị đọc trong tay của đối phương.
Người thiếu niên này vừa trải qua phòng tối, lại trải qua tra tấn trấn nước, kết quả còn có thể giữ được thói quen cẩn thận như thế? !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT