Triệu Hướng Hải chưa kịp phòng bị thì bị Diệp Đình đấm một đấm.
Anh loạng choạng bước thụt lùi lại, suýt nữa thì đứng không vững.
Mắt kính đang gác trên sống mũi dưới lực của Diệp Đình bị đấm văng ra ngoài, rơi trên mặt đất.
Triệu Hướng Hải nâng mắt lên, trong ánh mắt nhanh chóng ngưng tụ hoả khí.
Toàn thân Diệp Đình bây giờ chỉ muốn nhào lên cấu xé, Triệu Hướng Hải vừa mới đứng vững, nắm đấm thứ hai của hắn không nể nang mà đuổi thẳng đến nện lên mặt anh.
Triệu Hướng Hải trước giờ là người nhã nhặn, thế nhưng khi đối mặt với nắm đấm dồn dập của Diệp Đình, anh cũng phải dùng cánh tay cản lại, đánh trả vài đòn, dưới chân không biết bị vướng phải thứ gì, cả người anh ngã ngửa xuống đất.
Diệp Đình túm chặt lấy cổ áo của Triệu Hướng Hải, đôi mắt đỏ ngầu, giống như con thú hung hãn bị chọc giận, khắp người đầy sát khí.
Triệu Hướng Hải có cảm giác.
Trong một khoảnh khắc nào đó, Diệp Đình thật sự đã có sát ý.
Sự tàn bạo cuộn trào mãnh liệt trong đôi mắt đó, dường như vì Dương Gia Lập bỏ trốn, mà đến cùng đã mất đi khống chế.
Giọng Diệp Đình khàn khàn, lạnh lẽo thấu xương, từng chữ thốt ra cửa miệng đều khiến người ta kinh sợ: “Anh thả em ấy đi rồi.”
Triệu Hướng Hải nhìn thẳng vào mắt Diệp Đình, khoé miệng nhếch lên: “Chỗ tôi đây không có người cậu cần. Diệp tổng, phòng làm việc cậu cũng đã lục soát rồi, sao lại còn vu oán cho người khác vậy chứ!”
Diệp Đình gật gật đầu, các khớp ngón tay nắm chặt đến kêu lên răng rắc: “Triệu Hướng Hải, anh chán sống rồi.”
Triệu Hướng Hải ra vẻ cười khoan khoái: “Bây giờ là xã hội pháp trị, sao đây, Diệp tổng muốn đích thân thử nghiệm sao?”
Diệp Định nheo mắt lại, còn chưa kịp mở miệng, Triệu Hướng Hải như đã nhắm trúng vào lỗ hổng có phòng bị rời rạc, từng nắm đấm đột ngột lao đến đáp trả, nện lên sườn mặt của Diệp Đình.
Hai người lao vào đánh nhau, mặc kệ mình là ông chủ có máu mặt.
Đám vệ sĩ đứng xung quanh nhìn thấy cảnh ông chủ mình ẩu đả với Triệu Hướng Hải, nhất thời ai cũng sững sờ.
Qua một lúc, bọn họ mới phản ứng lại, vội vàng tiến lên kéo hai người ra.
Triệu Hướng Hải lau vị ngọt tanh trên khoé miệng, ấn điện báo nội bộ, lạnh nhạt nói: “Gọi bảo vệ an ninh lên đây.”
Diệp Đình tháo dây cà vạt đã lỏng lẻo xuống, ném vào tay của vệ sĩ.
Đội bảo vệ an ninh dưới lầu rất nhanh đã kéo đến, phá vỡ bầu không khí súng đạn ngột ngạt trong phòng làm việc, vây đến bên cạnh Triệu Hướng Hải, ban trưởng tự biết mình đã thất chức, bèn cuống cuồng đưa nước nóng và khăn giấy đưa cho Triệu Hướng Hải.
Triệu Hướng Hải nhận lấy khăn giấy lau bên khoé miệng.
“Chả trách Dương Gia Lập cứ muốn rời khỏi cậu,” Triệu Hướng Hải nhấc khóe mắt lên, cười nhạt, “quả nhiên là con chó điên chỉ biết há miệng cắn người.”
Cổ áo Diệp Đình mở phanh ra, trên mặt cũng có vết thương bị Triệu Hướng Hải đánh.
Cho dù là như thế, ánh mắt của hắn vẫn tối sầm lãnh lẽo tựa hồ băng, tựa hung thần khiến người ta kinh sợ: “Triệu Hướng Hải, nếu không phải nể mặt Tiêu Dã, thì dựa vào hôm nay anh dám thả người của tôi đi, tôi thật sự muốn đánh cho anh chết tươi rồi.”
Triệu Hướng Hải bây giờ hễ nghe đến hai từ “Tiêu Dã” là trong lòng lại thấy buồn phiền, ngữ khí càng tệ hơn: “Cậu thử xem.”
Diệp Đình híp chặt mắt lại, nắm đấm đã buông lỏng ở hai bên lại dần thu chặt lại, khớp xương kêu lên răng rắc.
Đám vệ sĩ và đội bảo vệ an ninh đứng hai bên im lặng nín thở, khi chứng kiến màn đối chiến gay gắt giữa hai ông lớn lại không khỏi cảm thấy ngột ngạt đến có chút khó thở.
May thay, lần này Diệp Đình không nói thêm gì nữa.
Hắn chỉ xua tay ra hiệu cho đám vệ sĩ không cần phải đuổi theo nữa, có thể xuống lầu rồi.
Đi đến cửa ra hắn chợt ngoảnh đầu lại, mặt vẫn lạnh lùng, nói: “Triệu Hướng Hải, chuyện anh làm, tôi sẽ ghi nhớ. Dám cướp bé cưng khỏi tay tôi, anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt vào.”
Nói xong, Diệp Đình quay đầu, sải bước rời đi.
Triệu Hướng Hải vịn vào bàn làm việc, một hồi lâu, chỉ có thể nghe thấy bước chân bên ngoài hỗn loạn, dường như còn có cả giọng nói ngây ngô của trợ lý Vương: “Là mấy người! Còn dám quay lại đây! Cậu đền tiền cà phê cho tôi, cậu, chính cậu, chạy cái gì mà chạy, móc ví tiền ra đây…”
Triệu Hướng Hải xua tay bảo người của đội bảo vệ an ninh cũng giải tán.
Anh một mình thẫn thờ trong phòng làm việc, lúc lâu sau mới từ tình thế hỗn loạn hôm nay bình tĩnh lại.
Triệu Hướng Hải nhặt chiếc mắt kính trên đất lên, phủi đi bụi bặm trên kính rồi lại đeo lên.
Đôi mắt che đậy phía sau tròng kính, sau khi trải qua cơn bão táp ngắn ngủi lại trở về với vẻ điềm tĩnh và lý trí.
Câu nói mà Diệp Đình ném ra trước khi rời đi, thật sự khiến cả người không rét mà run.
Nhưng, Diệp Đình có kế hay thì anh cũng có đối sách của mình.
Diệp Đình tuy tàn bạo hung hăng, nhưng có thể cắn gãy được xương cốt cứng chắc này của anh hay không, thì khó mà nói được.
Triệu Hướng Hải nhìn về hướng Dương Gia Lập rời đi qua khung cửa kiểu Pháp, khoé môi bất giác cong lên.
……
Xe đã vượt qua đường quốc lộ, không chút rủi ro nào.
Dương Gia Lập suốt chặng đường sực tỉnh mấy lần, lần cuối cùng tỉnh dậy, ngoài trời đã đầy sương mù, trên bầu trời là những áng mây đang đè lên tầng ánh sáng nhàn nhạt, trông có vẻ như trời cũng gần sáng rồi.
Cậu nuốt nước bọt xuống cổ họng khô khan, hỏi bác tài xế vẫn đang lái xe đằng trước: “Chú ơi, đã đến nơi chưa ạ?”
Bác tài xế đáp lại: “Sắp đến rồi.”
Dương Gia Lập nói cám ơn xong, thì lau lại mặt mũi cho tỉnh táo, rồi đưa tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ của xe.
Chiếc xe đi qua khu phố, càng đi sâu vào con hẻm, dân cư và nhà cửa bên ngoài khung cửa sổ càng thưa thớt.
Khoảng chừng 8 giờ, xe dừng lại trước mấy toà nhà trông rất khang trang, bác tài xế tắt động cơ: “Đến rồi.”
Dương Gia Lập xuống xe.
Cách đó không xa có một tảng đá to có khắc chữ, trên đó có sáu chữ được sơn màu đỏ: Sơn trang nghỉ dưỡng Tân Viên.
Cậu còn chưa làm rõ đây là nơi nào, thì nhìn thấy cách đó không xa có người đàn ông đang chạy về phía cậu, vừa chạy vừa hứng khởi gọi: “Nhóc Dương, bên này, qua đây qua đây!”
____________
Góc đính chính một chút: Nhận vật công chính trong bộ truyện hệ liệt “Từ Hôm Nay Bắt Đầu Ngược Tra Nam” tên tiếng trung là 肖野. Trong đó chữ “肖” có âm Hán Việt là Tiêu, còn “野” là Dã; vì thế bọn mình sẽ edit tên của nhân vật đó là Tiêu Dã chứ không phải Tiêu Diệp như một số nơi khác, bạn đọc đến Nhà vui lòng đọc đúng tên nhân vật bọn mình edit. Cảm ơn các bạn rất nhiều, nếu các bạn còn thắc mắc thì
*đây* là link phiên âm chữ “野”.