Dương Gia Lập sau khi tỉnh dậy liền ngẩn người nhìn mình trong gương
Cậu nhìn đôi môi bị đỏ lên của mình, trong lòng liền ngập tràn thất vọng
Uống rượu hỏng việc, đúng là uống rượu hỏng việc
Vậy mà lại dám hôn Diệp Đình, thật con mẹ nó, chết tiệt
Cậu luôn biết một khi mình uống rượu vào liền sẽ trở thành một tên đại ngu ngốc
Thí vụ như năm cuối cấp đó, cậu cùng anh em của mình uống say. Rồi trên đường đi về kí túc xá, không biết cậu làm thế nào liền đem con chó hoang ở đầu đường nhầm thành Diệp Đình, vì thế liền bất chấp tất cả muốn cùng con chó kia dập đầu "phu thế giao bái"
Về sau khi Diệp Đình biết được, hắn liền làm mặt lạnh hết hai ngày, không thèm để ý đến cậu....Đương nhiên con chó kia, sau khi chuyện đó xảy ra, mỗi khi đi ngang qua kí túc xá nó liền cụp đuôi chạy trốn, nó sợ rằng nó lại bị bắt trở thành mục tiêu lần nữa
Dương Gia Lập dùng khăn ướt xoa xoa miệng, trong lòng có chút chua xót
Biết rõ rằng bản thân sau khi say rượu liền sẽ "động kinh", nhưng cậu vẫn không nhịn được mà muốn uống, chủ yếu là trong lòng cảm thấy khó chịu, muốn tìm cái gì đó phát tiết
Cậu nhớ đến người bạn trước kia của mình, bởi vì có chồng ở bên ngoài nuôi tình nhân mà chia tay, Cái tên chết tiệt đó lại như cá gặp nước, lập tức phát tài, trở nên có tiền. Cố ý đưa tên tình nhân nhỏ vô làm ở tiệm massage cao cấp, bọn họ trong tối ngoài sáng lén lúc ăn nằm. Anh ấy đi đến đó một lần, sau khi quay về liền cùng Dương Gia Lập mắng tên người yêu cũ đó và tiểu tình nhân của hắn ta gần nửa tháng trời
Trước đó cậu nghe thấy cũng không có cảm giác gì. Nhưng đến tận bây giờ cậu mới chậm rãi hiểu ra cái cảm giác nghẹn khuất đó rốt cuộc là như thế nào
Sau khi khó khắn thu dọn lại tâm tình, Dương Gia Lập mới rời khỏi nhà
Cậu đi đến khu trung tâm thương mại mua sắm nổi tiếng ở gần đó
Tâm trạng lại cực kì khó chịu. Bởi vì những lời Diệp Đình nói, vì một miếng ăn mà cậu phải căng da đầu ra để chọn quà
Dương Gia Lập ước chừng đi dạo đến tận ba ngày, chọn quà vô cùng có tâm, cẩn thận tỉ mỉ như tuốt móng lợn, không hề cẩu thả, cực kì nhẫn nại
Sau khi chọn quà xong, Dương Gia Lập cầm hộp quà đi đến công ty của Diệp Đình
Diệp Đình đang ngồi trong phòng phê văn kiện, không thèm liếc nhìn Dương Gia Lập, lạnh giọng nói: "Ngồi đi"
Dương Gia Lập ngồi xuống chiếc sô pha nhỏ
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy Diệp Đình có chút động tĩnh gì. Dương Gia Lập liền đứng ngồi không yên, nhịn không được liền nói: "Hay là tôi đặt hộp quà ở đây, tôi còn có việc, tôi xin đi trướ...."
Diệp Đình cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy, sâu thẳm tựa hồ: "Ngồi xuống, đợi một lát Tiểu Hạ sẽ tới. Tôi muốn để em ấy tự mình xem"
Dương Gia Lập mím môi, muốn mở miệng nói nhưng rốt cuộc vẫn cúi đầu rầu rĩ mà "ừm" một tiếng
Không lâu sau, thư kí tiến ào thông báo: "Diệp tổng, Hạ thiếu gia đến rồi"
Diệp Đình buông bút xuống, ánh mắt lập tức mang theo ý cười, giọng nói cũng ôn hòa không ít: "Nhanh, để em ấy vào đi"
Thư ký gật đầu, xoay người muốn đi gọi người
Diệp Đình đột nhiên gọi cô ấy lại, dặn dò nói: "Cô đi rót hai ly sữa lúa mạch vào đây, nhớ bỏ thêm mật ong"
Dương Gia Lập đang khô khốc ngồi bên cạnh, vừa nghe xong câu này, trái tim không tự chủ được mà đập mạnh một cái
Khoảng thời gian khi còn học đại học, món tráng miệng yêu thích nhất của cậu chính là sữa lúa mạch
Cậu thích ngọt nên thường lấy mật ong ở trên tủ sách của Diệp Đình pha vào cốc sữa của mình đến thơm nồng
Đến khi gần lên lớp, cậu sẽ ngồi sau yên xe Diệp Đình, để hắn đạp xe chở mình đi chầm chầm trên con đường đầy cây liễu
Lúc đó, ngẩng đầu lên, trời thì trong xanh, gió thì ấm, bên tai vang lên âm thanh róc rách của đàn cá nhỏ trong hồ cá, tán cây liễu khẽ đung đưa, như thể đang thì thầm với người mình yêu. Còn cậu, một cái cúi đầu liền có thể cảm nhận được hương vị ngọt ngào của sữa lúa mạch, một cái nghiêng đầu liền có thể dựa vào tấm lưng vững chắc thẳng tắp của Diệp Đình
Dương Gia Lập cố gắng thoát khỏi hồi ức, khi cậu ngẩn đầu lên lần nữa, Diệp Đình lúc này đã bước nhanh ra cửa, tự mình đích thân đứng đón Tiểu Hạ
Tiểu Hạ có làn da trắng, đôi mắt đen như phát ra ánh sáng. Cậu ta quấn một chiếc khăn quàng cổ màu trắng xám, toàn thân đều là hàng hiệu, giống như có một tầng ánh sáng bao quanh. Vừa nhìn liền biết là một chàng trai ngọt ngào, được cưng chiều đến tận trời
Dương Gia Lập liếc nhìn chiếc quần jean bị giặt đến bạc màu của mình, sắc mặt không thay đổi, lặng lẽ dùng tay che lại
Diệp Đình dẫn Tiểu Hạ ngồi xuống chiếc ghế đối diện Dương Gia Lập
Tiểu Hạ cởi khăn quàng cổ ra ném sang một bên, khuôn mặt bị lạnh đến đỏ bừng: "Đình ca, sao anh lại vội vã tìm em đến đây vậy?"
Diệp Đình cười cười, đưa tay nhận lấy hai ly sữa lúa mạch từ trợ lý. Một ly để ở trước mặt mình, một ly đưa cho Tiểu Hạ: "Em thích nhất"
Biểu cảm trên mặt Tiểu Hạ có chút ngẩn ra, sau đó nhanh chóng khôi phục ý cười: "Rất thơm"
Thư ký ở bên cạnh nhìn thấy Dương Gia Lập bị đối xử lạnh nhạt, có chút không đành lòng bèn nói: "Vị này, hay là tôi giúp ngài rót một ly cà phê hoặc là...."
Dương Gia Lập vừa mới mở miệng, Diệp Đình không thèm nhìn tới cậu, lạnh nhạt nói: "Không cần cho cậu ta"
Dương Gia Lập cứng đờ, đôi tay có chút xấu hổ mà xoa xoa đầu gối chính mình, mạnh miệng cười một tiếng, nói: "Không cần, tôi không khát đâu, cảm ơn cô"
Chờ Tiểu Hạ chậm rãi uống sạch ly sữa kia, Diệp Đình nói với cậu ta: "Em qua đây, anh có bất ngờ cho em"
"Bất ngờ?"
Diệp Đình quay đầu, ban nãy còn mang vẻ mặt ôn hòa, vừa nhìn thấy Dương Gia Lập, ánh mắt liền trở nên lạnh nhạt, xa cách: "Lấy đồ ra"
Dương Gia Lập từ trong cái balo cũ của mình lấy ra một hộp quà được đóng gói đẹp mắt
Cậu muốn đem hộp quà mở ra, Diệp Đình liền có chút không vui: "Tôi cho cậu mở ra sao?"
Động tác trên tay Dương Gia Lập liền ngừng lại, sờ sờ mũi, gượng cười hai tiếng: "Cũng đúng, cũng không phải là tặng tôi"
Hắn cầm hộp quà lên, đưa tới phía trước Tiểu Hạ: "Vẫn là để em mở nó"
Tiểu Hạ nhìn hộp quà trên tay liền có chút ngây ngốc. Diệp Đình kiên nhẫn giải thích cho cậu ta: "Sắp tới chẳng phải là lễ tốt nghiệp của em sao. Anh tặng quà cho em trước. Chúc em tốt nghiệp vui vẻ, mau, mở ra xem có thích không?"
Tiểu Hạ nhướng mày, hồi lâu sau mới a một tiếng, nhanh nhẹn mở hộp quà ra
Bên trong hộp quà chính là một cái đồng hồ đeo tay, mặt đồng hồ ánh kim, là một chiếc đồng hồ màu đen sáng. Thủ công mài giũa cực kì tinh tế
Diệp Đình nhìn cái đồng hồ này, khóe miệng hơi nhếch lên, âm thanh ôn nhu hỏi Tiểu Hạ: " Em cảm thấy thế nào? "
Tiểu Hạ chạm nhẹ vào mặt đồng hồ, vừa ngẩng đầu lên liền đụng phải đôi mắt sâu thẳm của Diệp Đình
Nụ cười trên mặt Diệp Đình vẫn không thay đổi, giọng nói vẫn dịu dàng nhưng bên trong lại ẩn chứa ý tứ sâu xa: "Nói cho anh biết, em có thích hay không?"
Vẻ mặt Tiểu Hạ nháy mắt có chút do dự
Cậu ấy lặng lẽ nhìn Dương Gia Lập, sau đó lại nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền này, nhíu mày nói: "Không ra làm sao"
Dương Gia Lập nghe xong câu này, sắc mặt liền trắng bệch: "Không.....Không ra làm sao? Cái đồng hồ này tôi đã lựa chọn rất lâu đó. Vô cùng sang trọng, thủ công làm cũng tốt, hơn nữa nó...."
Cậu còn chưa nói xong, Tiểu Hạ liền nhún vai, ngắt lời cậu: "Phong cách này, tôi không thích"
Tiểu Hạ cầm chiếc đồng hồ tùy tiện ném lại trên bàn, cầm lấy khăn quàng cổ, dường như có chút tức giận: "Cái đồng hồ này em không cần, chúng ta xuống lầu ăn một bữa đi"
Dương Gia Lập nhìn theo bóng dáng cậu ta, trên mặt tràn đầy kinh ngạc
Cậu đã vô cùng cần thận, tìm kiếm suốt ba ngày mới chọn ra được một món
Vậy mà người ta đến nhìn nhiều hơn một cái cũng không thèm, xoay người đi mất
Cái này, cái này.... Đến Từ Hi Thái Hậu cũng không khó hầu hạ như vậy
Hắn ngồi bắt chéo chân, nhìn Dương Gia Lập, cười lạnh nói: "Dương Gia Lập, xem chuyện tốt mà cậu làm đi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT