Tiếng kêu gào thảm thiết của Vương Dương vang khắp căn phòng.

Mỗi lần cậu bị ấn mạnh xuống mặt sàn, trán và nền gạch men lạnh lẽo cùng vang lên một tiếng “thụp” trầm đục.

Máu tươi chảy từng dòng ngang dọc đan xen trên mặt, cậu cứ như vậy bị túm tóc dập đầu xuống mặt sàn chừng đâu hai mươi mấy lần.

Đến lần cuối cùng, khi bị xách từ mặt sàn lên, cả đầu cậu ta choáng váng đổ rạp người xuống đất thở hổn hển như nắm bùn nhão. 

Vệ sĩ ấn tai nghe, thấp giọng hỏi vài câu rồi vẫy tay gọi đồng nghiệp.

Một vài người nắm lấy chân của Vương Dương, kéo người cậu ta ra ngoài.

Ở trong một căn phòng khác, Diệp Đình đang nắm lấy tay của Dương Gia Lập, dịu dàng hỏi: “Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?”

Nét mặt Dương Gia Lập phức tạp, toàn thân chỉ cảm thấy ớn lạnh.

Cậu còn nhớ như in cái ngày bị Vương Dương sỉ nhục tại hậu trường, người mẹ cậu xem trọng nhất lại bị cậu ta xem như thú vui mà nhục mạ, thậm chí sau này cũng chính nhờ cậu ta tự biên tự diễn cố ý dắt mũi dư luận khiến cậu hứng chịu không ít làn sóng công kích. 

Nay Vương Dương bị đày đọa, bị làm nhục như thế, trong lòng cậu thấy hả dạ vô cùng.



Nhưng…

Khi vừa nhìn sang Diệp Đình đang nở nụ cười dịu dàng, cậu bất giác cảm thấy rùng mình.

Diệp Đình thấy người Dương Gia Lập run nhẹ, nụ cười liền ngưng đọng lại, hắn thở dài một hơi.

Hắn hôn lên vành tai của Dương Gia Lập, nhẹ nhàng như chuồn chuồn chấm nước, rồi trầm giọng nói: “Không được phép sợ tôi.”

“Nó ức hiếp em, nên tôi mới trừng phạt nó như vậy”, giọng nói khàn khàn nam tính của Diệp Đình cực kì êm tai, trầm thấp lại quyến rũ, có thể chạm đến trái tim, tự nhiên toả ra sức quyến rũ, lại mơ hồ như có một luồng lạnh lẽo tối tăm từ một con dã thú quyện vào, hắn nói tiếp: “Em là người của tôi, tôi thương còn không hết. Ngoan, yên tâm ở bên cạnh tôi, được không?”

Bên kia bức tường thuỷ tinh, Dương Gia Lập nhìn vũng máu đỏ tươi trên nền sứ trắng, hơi thở như nghẹn lại. Cậu hoảng loạn bật người dậy, không buồn liếc nhìn Diệp Đình mà đi thẳng vào phòng nghỉ tối đen.

Diệp Đình nhìn cậu đóng cửa lại, mí mắt rủ xuống không biết đang nghĩ gì.

Vệ sĩ từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, đi đến bên cạnh Diệp Đình hỏi: “ Diệp tổng, người xử lý thế nào?”

“Mang đi, đừng làm bẩn sàn chỗ tôi.” Diệp Đình lạnh nhạt nói.

“Vương Dương bây giờ cũng xem như là phế rồi. Nhắc khéo từng bên chủ chốt, sau này dựa theo vết nhơ trên cái danh nghĩa nghệ sĩ của nó, nên huỷ hợp đồng thì huỷ, nên cấm diễn thì cấm, cứ một lần chặn kín đường sống của nó là xong.”

Vệ sĩ gật đầu: “Đã liên lạc rồi, công ty của Vương Dương và các bên đầu tư khác cũng không muốn giữ lại cậu ta nữa.”

Diệp Đình cong khoé môi, nghịch nghịch chiếc đồng hồ trên cổ tay mình: “Tốt nhất là như vậy. Còn nữa, tôi hy vọng người này từ nay về sau sẽ biến mất khỏi tầm mắt của tôi và Dương Dương, bất cứ là ở ngõ ngách nào, cũng đừng để nó thò đầu ra.”

Vệ sĩ ngây người một lúc, trong lòng có chút chột dạ hỏi: “Ý của ngài là…”

Diệp Đình nghiêng đầu liếc nhìn vệ sĩ một cái.

Một cái nhìn này khiến tim vệ sĩ đập dữ dội, hô hấp cũng không ổn định: “Xử luôn?” 

Diệp Đình chép miệng cười một tiếng, lắc đầu.

“Nó dù sao cũng là người của công chúng, tuy bây giờ thối chả đáng ngửi, nhưng nếu chết thật thì lại khiến người ta bàn tán, miệng lưỡi thiên hạ khó mà bịt kín. Cái thể loại này, không đáng để mình hôi thối theo.”

Vệ sĩ hỏi: “Vậy ý của ngài là?”

Diệp Đình đứng dậy, chỉnh lại cà vạt, dáng vẻ đầy uy nghi rạng rỡ.

Hắn đè thấp giọng, phân phó: “Tôi tin, để một người không còn bản lĩnh chui ra khỏi ổ chuột, vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh sáng, sống còn đau khổ hơn chết, có lẽ đó mới là cách tốt hơn việc chém chém giết giết, cậu thấy thế nào?”

Vệ sĩ thoáng chốc hiểu ra, cúi đầu đáp đã rõ rồi lặng lẽ ra ngoài.



Nghe thấy tiếng đóng cửa, Diệp Đình quay người nhìn về phía phòng nghỉ đang đóng chặt cửa, thở dài một cách đầy cưng chiều và bất lực.

Hắn không đi đánh thức Dương Gia Lập, chỉ ngồi về ghế giám đốc tranh thủ xử lý việc của công ty.

Buổi tối lúc về nhà, Diệp Đình đưa Dương Gia Lập ngồi lên xe.

Hắn ôm siết cậu vào lòng, phát hiện cánh tay và chân cậu đều đang khẽ run lên.

Hắn dịu giọng hỏi: “Sao vậy, lạnh à?”

Dương Gia Lập không nói gì, chỉ quay đầu nhìn lớp tuyết trắng bạc đọng ngoài cửa xe.

Đến khi vào cửa nhà, không khí ấm áp bên trong phả vào mặt, quấn quanh người tựa như hơi ấm mùa xuân, khiến cả người vô cùng thoải mái.

Diệp Đình nắm lấy bàn tay của Dương Gia Lập, nhưng lại nhìn thấy nét mặt của cậu dường như càng căng cứng hơn.

Đêm đó, Diệp Đình ở lại phòng của Dương Gia Lập đến tận khuya.

Dương Gia Lập cả đêm cũng không nói một chữ với hắn, chỉ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tự khép kín bản thân. 

Đến mười một giờ rưỡi, Dương Gia Lập bắt đầu ngáp ngủ.

Diệp Đình tháo kính gọng vàng xuống, đặt tờ báo trên tay qua một bên, mỉm cười hỏi: “Đã mệt rồi phải không, em nên đi ngủ rồi.”

Lần này Dương Gia Lập lại rất ngoan ngoãn, tự mình vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, rồi lặng lẽ nằm lên giường, không để Diệp Đình phải động tay.

Diệp Đình ngồi bên giường, mu bàn tay vuốt nhẹ lên mặt cậu.

Dương Gia Lập lườm hắn một cái, khản giọng nói: “Anh, về đi.”

Diệp Đình trầm ngâm một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Vậy được, em ngủ đi, tôi không làm phiền em nữa. Nếu như giữa chừng có tỉnh dậy, ngủ lại không được hay trong lòng khó chịu, chỉ cần em nguyện ý có thể qua nhà bên tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Vừa nói, Diệp Đình vừa hạ đầu xuống, chóp mũi cả hai gần như chạm vào nhau.

Hắn chậm rãi khom người xuống ghé lên môi Dương Gia Lập, cậu cũng không phí sức phản kháng, mặc cho Diệp Đình không nặng cũng không nhẹ vờn trên môi mình, hơi ấm vừa chạm đến đầu môi thì tách ra.

Ánh mắt Diệp Đình trở nên sâu thẳm, cuối cùng hắn nói: “Bé cưng à, em có thể tìm tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em. Nhưng không được phép đi tìm thằng khác khiến tôi phải lo lắng, nhớ chưa?”

Dương Gia Lập nhắm chặt mắt lại, không đồng ý cũng không phản bác. 

Diệp Đình mỉm cười, tắt đèn, từ trong bóng tối mờ mịt bước ra khỏi phòng Dương Gia Lập.

Nghe thấy cửa phòng đóng “cạch” một tiếng, lồng ngực cậu thả lỏng ra, cuối cùng thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.

Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường vẫn đều đặn vang lên từng tiếng, Dương Gia Lập vẫn thức, mở mắt nhìn bóng đêm trong phòng.

Mười hai giờ, đêm đã khuya, bốn bề đều im ắng.

Trong màn đêm, Dương Gia Lập cẩn thận nhẹ nhàng rời khỏi giường, mở cặp của mình ra, vội vàng nhét vào trong một vài bộ đồ để mặc, thuốc trị bệnh, một vài chứng từ quan trọng và một ít vật dụng thiết yếu. Xong xuôi cậu mặc một chiếc áo phao đen và quần đen, cả bóng người cậu cùng hoà vào màn đêm khó có thể phân biệt được. 

12 giờ 29 phút, cậu đội chiếc mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang màu đen, đứng trước cửa sổ.

Thông qua cửa sổ của tòa nhà nhìn ra ngoài, khu dân cư cũ nát hiện giờ yên tĩnh không một tiếng động.

Ở trước cổng sau của khu dân cư có trồng một hàng cây, thấp thoáng sau hàng cây có một chiếc xe đang đậu ở phía xa xa.

Dương Gia Lập đưa đồng hồ lên, nhìn chằm chằm vào kim giây.

Tích tắc, tích tắc, tích tắc.



Cậu thầm đếm ngược: “ Sáu, năm, bốn, ba, hai,…”

Khi chiếc kim vừa nhảy qua ô cuối cùng, cậu háo hức ngẩng đầu nhìn về phía chiếc xe đó.

Trong đêm tối lờ mờ, đèn xe nhanh chóng chớp lên ba cái.

Cả người Dương Gia Lập kích động.

Cơ hội đến rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play