Vương Dương ngồi xe đi đến biệt thự Văn Nam đã là 6 giờ.

Màu trời đen như mực, xung quanh còn có những bông tuyết lất phất rơi xuống.

Cô trợ lý nhỏ khẽ giọng nhắc nhở cậu: “Anh Dương, công ty nói lát nữa phải đi kính rượu mấy ông chủ trong bữa tiệc, anh đừng có quên…”

Vương Dương nhìn thời gian hiện trên đồng hồ, nghĩ đến buổi tiệc tụ tập rất nhiều ông chủ lớn như vậy mà mình lại vì kẹt xe mà đến muộn, chân mày cậu cau lại, trong lòng dâng lên một nỗi tức giận.

Cậu xoay người, vung tay đánh một cái xuống mặt của cô gái, hùng hổ nói: “Đmm, cần cô tới dạy tôi làm việc hả, phiền chết mất, biến!”

Cô gái nhỏ vô duyên vô cớ bị tát một cái, lập tức ứa nước mắt.

Nhưng Vương Dương còn đang nổi nóng, cô không dám lên tiếng chỉ lặng lẽ lau nước mắt ngậm miệng lại.

Đợi đến khi xe dừng lại, Vương Dương mở cửa ra.



Cậu quay đầu nhìn người trợ lý nhút nhát sợ sệt kia, lại tiếp tục mắng: “Không thấy bên ngoài có tuyết rơi hả, lấy áo khoác với dù cho tôi. Ngồi yên như con lợn chết, cô lấy cái gì để ăn hả!”

Cô gái cuống quít đưa đồ cho Vương Dương.

Vương Dương sầm mặt xuống xe, theo hướng dẫn của nhân viên đi vào trong phòng.

Vừa đẩy cửa phòng, sắc mặt Vương Dương lập tức thay đổi, khóe môi nháy mắt cong lên để lộ ra hàm răng chỉnh tề, dôi mắt thay đổi trở nên sạch sẽ trong suốt, tựa như một đứa trẻ hồn nhiên vô tri vô giác.

Cậu đi vào trong phòng, ngoan ngoãn khom người tạ lỗi với những người ngồi trên bàn.

Thái độ của cậu rất tốt, mấy ông chủ chỉ trêu đùa phạt cậu ba ly rượu rồi bảo cậu ngồi xuống.

Vương Dương ngước mắt nhìn lên, xung quanh bàn đều đã có người, chỉ còn lại duy nhất một chỗ trống bên cạnh Diệp Đình.

Lồng ngực cậu hơi nảy lên, đi qua đó ngồi xuống.

Diệp Đình cầm ly rượu trong tay, khi Vương Dương ngồi xuống, ánh mắt khẽ quét qua cậu, không nói chuyện.

Vương Dương đánh bạo nâng ly rượu lên, bắt đầu nở nụ cười: “Diệp tổng.”

Diệp Đình xoay đầu sang nhìn cậu một cái thật sâu, một lúc lâu sau mới cùng cậu chạm ly.

Chuyện này khiến Vương Dương vui mừng đến hỏng rồi.

Cậu nghe người ta nói, Diệp tổng của tập đoàn đầu tư tài chính Nhiễm Vựng mới về nước, tuy là đẹp trai nhưng lại vô cùng lạnh nhạt không hợp tình người, cứng đầu cố chấp, trời sinh tình tình lạnh lùng, không quan tâm đến người khác, ngay cả đàn anh Nhiếp Duẫn của cậu cũng như gặp phải vách ngăn, nửa bước cũng không chạm đến được.

Vậy mà bây giờ Diệp Đình lại chạm ly với cậu.

Trong lòng Vương Dương như nghẹn một ngụm khí, vành tai vinh dự đến ửng hồng.

Trong suốt bữa ăn, Diệp Đình vẫn duy trì dáng vẻ ít nói như cũ, nhưng Vương Dương kính rượu hắn, hắn cũng không từ chối, Vương Dương thỉnh thoảng nói chuyện với hắn, hắn cũng ôn hoà đáp lại.

Đến khi bữa tiệc kết thúc, Diệp Đình đứng lên, Vương Dương liền nhắm mắt đi theo đuôi hắn.

Nhiếp Duẫn ở phía xa xa nhìn một màn này, hừ lạnh một tiếng.



Người đại diện của Nhiếp Duẫn lo lắng nói ở bên tai Nhiếp Duẫn: “Tên nhóc Vương Dương này thủ đoạn rất lợi hại, tại sao tôi lại cảm thấy Diệp Đình đối xử với nó không giống với những người khác, không phải là quyến rũ được Diệp tổng rồi đó chứ?’

Khoé môi Nhiếp Duẫn cong lên.

Cậu nâng tay lên nhìn nhìn vết sẹo trong ngón tay vẫn chưa biến mất của mình.

Ngày đó, cậu cùng lắm chỉ đánh Dương Gia Lập một cái bạt tai vậy mà đã bị Diệp Đình đánh đến gần như biến dạng, còn giẫm nát cả bàn tay.

Lần này Vương Dương lại hại Dương Gia Lập đến mức đó……

Nhiếp Duẫn cười lạnh lắc đầu: “Sắp chết tới nơi rồi, để nó đi đi.”

Bên ngoài biệt thự vẫn còn tuyết rơi, trời vô cùng lạnh.

Diệp Đình mặc chiếc áo khoác nỉ, vạt áo nghiêm chỉnh trong gió.

Vương Dương vốn định nói chuyện với hắn, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.

Cậu nhận điện thoại, hoá ra là tài xế đến đón cậu bị kẹt xe nên nói cậu đứng ở cửa đợi một lát.

Vương Dương có chút tức giận, đang muốn mắng người bên kia ngu ngốc nhưng lại ngại đang ở bên cạnh Diệp Đình nên cậu chỉ có thể đè lại sự tức giận trong lòng, giả vờ khoan dung độ lượng nói không sao, bảo bọn họ đến đây nhanh lên.

Diệp Đình chỉnh lại vạt áo, nhìn Vương Dương tắt điện thoại, bỗng nhiên mở miệng: “Tôi đưa cậu về.”

Vương Dương ngẩng ra: “….Cái gì cơ?”

“Ngoài đường kẹt xe rất đông, có lẽ cậu phải chờ xe hơn mười phút,” Diệp Đình bình tĩnh nói, “Trời lạnh như vậy, trước tiên cứ ngồi xe tôi về đi, tôi đưa cậu đi.”

Ban đầu Vương Dương còn chưa phản ứng kịp, đợi đến khi cậu bình tĩnh lại, hai mắt lập tức trợn tròn.

Ngồi trên siêu xe của Diệp Đình, Vương Dương có chút bất an.



Cậu thường nghe người khác nói, Diệp Đình không có hứng thú với chuyện quy tắc ngầm, về nước lâu như vậy cũng chưa từng thấy hắn mang theo người nam người nữ xinh đẹp nào, đến tận bây giờ cũng chưa từng có ai có thể ngồi trên xe hắn.

Hôm nay Diệp Đình chủ động đưa cậu về, chẳng lẽ là…..có ý tứ khác đối với mình.

Vương Dương nhịn không được đỏ bừng mặt, suốt quãng đường đi đều im lặng đánh giá Diệp Đình, đoán chừng ý tứ của hắn.

Diệp Đình vẫn luôn không nói chuyện, lái xe đưa Vương Dương đến nơi ở của cậu.

Sau khi xe dừng lại, Vương Dương mở cửa xe ra, đang định đi xuống, Diệp Đình bỗng nhiên gọi cậu lại: “Đợi đã.”

Động tác của Vương Dương dừng lại, nhìn về phía Diệp Đình, hô hấp nháy mắt ngừng lại.

Diệp Đình chậm rãi tiến đến gần, một hồi sau hắn mỉm cười, duỗi tay ra, ngón tay cái vỗ nhẹ lên gương mặt của Vương Dương, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên: “Bẩn rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play