Trải qua 6 tiếng đàm phán thương vụ, Diệp Đình và người đại diện tập đoàn người Pháp đã cùng nhau ký tên xuống bản hợp đồng hợp tác, hai người bắt tay nhau, bên trong phòng hội nghị rộng lớn đồng thời vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Rời khỏi phòng hội nghị, người Pháp phụ trách phương án bên tập đoàn khen ngợi Diệp Đình anh tuấn, tuổi trẻ tài cao.
Diệp Đình chỉ nhàn nhạt cười, khí phách hiên ngang.
Người Pháp phụ trách phương án bên tập đoàn lại tiếp tục chào hỏi, dùng tiếng Pháp nói: “Nếu chúng ta đã cùng nhau đi đến bước đầu hợp tác, vậy thì tôi muốn mời Diệp tiên sinh tối nay đến tham gia một bữa tiệc với chúng tôi, tôi biết một nhà hàng Pháp nấu ăn rất ngon, Diệp tiên sinh cảm thấy thế nào?”
Diệp Đình gật đầu, đáp lại: “Mười phần vinh hạnh.”
Người phụ trách tập đoàn đẩy mắt kính lên, nhìn cô con gái đang đứng cạnh mình, cười ha hả nói: “Vậy thì tốt quá, trước tiên tôi phải đi giải quyết chuyện này đã, hay là để con gái của tôi đưa Diệp tiên sinh đi trước.”
Cô gái tên Stefana tiến lên phía trước một bước, cả người toả ra hương nước hoa Pháp nhã nhặn lại phong tình.
Cô gái vươn tay về phía Diệp Đình, mỉm cười: “Diệp tiên sinh, mời ngài theo tôi.”
Diệp Đình nắm lấy tay cô gái, đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.
Mới đi được vài bước, thư ký Diệp Đình đang ở phía sau bỗng nhiên gọi hắn: “Diệp tổng.”
Diệp Đình quay đầu lại, nhíu mày: “Có chuyện gì?”
Thư ký nhỏ giọng, nói: “Tôi đã liên lạc với truyền thông trong nước, họ nói, chỉ cần ngài mở miệng, bọn họ sẽ lập tức dập tắt dư luận, đè nhiệt độ xuống, ngăn cản khẩu chiến trên internet.”
Diệp Đình gật đầu, đột nhiên hỏi: “Em ấy có gọi điện thoại qua đây không?”
Diệp Đình nhìn điện thoại của mình, trong đó không hề có một tin nhắn hay một cú điện thoại nào từ Dương Gia Lập.
Hắn cong môi lên, đáy mắt hiện lên một tia nguội lạnh: “Vẫn là không ngoan.”
Thư ký hỏi hắn: “Vậy chuyện kia, hiện tại xử lý thế nào?”
Diệp Đình đem điện thoại cất vào túi, im lặng suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu, khẽ than: “Tôi chỉ muốn khiến em ấy cúi đầu cầu xin tôi thôi mà, tại sao lại khó như vậy, tại sao cứ chọc tôi tức giận…….?” Hắn nhìn về phía người thư ký: “Tiếp tục đợi lệnh, đợi em ấy gọi điện thoại đến thì hãy nói với tôi.”
Thư ký có chút khó xử: “Nhưng mà…..”
Diệp Đình nâng mí mắt lên, liếc mắt nhìn thư ký một cái, trợ lý lập tức ngập miệng lại, ngượng ngùng trả lời: “Đã hiểu.”
Stefana dẫn Diệp Đình đến một nhà hàng sang trọng gần đó.
Người Pháp phụ trách phương án vẫn còn chưa tới, trên bàn ăn chỉ có Stefana và Diệp Đình ngồi.
Stefana có mái tóc vàng chói mắt, nhan sắc xinh đẹp diễm lệ, cô nhìn dáng người anh tuấn phong trần và khuôn mặt khôi ngôi tuấn tú của Diệp Đình, trong mắt mười phần phát sáng cùng vài tia ái muội như có như không.
Cô nở nụ cười tươi, nói: “Diệp tiên sinh còn trẻ như vậy mà lại có thể đạt thành tựu lớn, thật sự khiến người khác khâm phục đó. Tôi cực kì muốn làm bạn với Diệp tiên sinh, nếu Diệp tiên sinh có thời gian rảnh, có thể ở lại Paris vài ngày, tôi có thể tự mình làm hướng dẫn viên du lịch dẫn Diệp tiên sinh đi tham quan những cảnh đẹp ở Paris.”
Diệp Đình cười cười, vừa định trả lời, ánh mắt thoáng nhìn thấy người thư ký đang đứng cách đó không xa vẫy vẫy tay với hắn.
Diệp Đình nhướng mày, ôn hoà nói với Stefana: “Xin đợi một lát.”
Hắn rời khỏi bàn ăn, đi đến phía trước người trợ lý, nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, nói: “Em ấy gọi điện thoại đến cầu xin tôi?”
“Không có,” Thư ký nắm chặt điện thoại, biểu tình trên mặt hoàn toàn khác hẳn ban nãy, khuôn mặt lúc này có một tia bất an lo lắng kì lạ: “Không phải điện thoại của Dương tiên sinh….”
Diệp Đình nhíu mày, giọng điệu trở nên nghiêm trọng: “Tôi nói, chuyện lần này phải đợi em ấy mở miệng cầu xin tôi thì mới được xử lý.”
Dứt lời, hắn xoay người muốn rời đi.
Thư ký cũng không rảnh lo chuyện khác, vô cùng thất lễ vươn tay giữ chặt tay áo của Diệp Đình: “Diệp tổng, đợi một chút.”
Diệp Đình xoay người lại, có chút không kiên nhẫn: “Còn có chuyện gì?”
Thư ký giơ chiếc điện thoại đang mở sáng màn hình lên: “Không phải Dương tiên sinh gọi đến, là…….” Giọng nói của cô ấy bỗng nhiên trở nên run rẩy: “Là người phụ trách kiểm tra thuốc của Dương tiên sinh gọi điện tới. Báo cáo kết quả viên thuốc mà Dương tiên sinh trộm uống đã có rồi.”
Diệp Đình nghe thấy lời này, trong lòng đột nhiên nhói lên một cái.
Hắn nhìn sắc mặt trách bệch quỷ dị của thư ký, trong lòng như có một cây cung đột nhiên bị kéo căng ra, vô cùng khó chịu.
Hắn nhận lấy điện thoại, cố gắng bình tĩnh nghe người bên kia nói chuyện.
…….Ban đầu, sắc mặt của hắn vẫn còn bình tĩnh.
Người bên kia điện thoại càng nói càng nhiều, biểu cảm trên mặt Diệp Đình đột nhiên thay đổi.
Thư ký cúi đầu xuống đất, đợi đến khi cô ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt của Diệp Đình, cô lập tức bị doạ sợ.
Đi theo Diệp Đình làm việc ba năm nay, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Diệp Đình lộ ra biểu tình kinh hoàng thất thố* như bây giờ.
*Kinh hoàng: Kinh sợ đến mức sững sờ, mất tự chủ. Thất thố: Có sự sơ suất, sai phạm, thiếu giữ gìn ý tứ trong hành vi hoặc nói năng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT