Diệp Đình không mang ô nên hắn cởi áo khoác mình ra che lên đầu bản thân và Dương Gia Lập đi vào trong xe.
Bánh kem Dương Gia Lập tự tay chuẩn bị cho Diệp Đình, Diệp Đình ngồi trong trường quay ăn không còn một miếng nào, tuy rằng đó giờ hắn không thích mấy mấy món ngọt ngọt ngấy ngấy này nhưng ai bảo đây là do Dương Gia Lập làm chứ.
Lúc trước khi Tiêu Dã nói chuyện phiếm với Diệp Đình, hắn có nói: Chỉ cần đồ qua tay Dương Gia Lập, cho dù chính tay cậu ta bỏ thuốc độc vào, cậu cũng sẽ uống không chừa một giọt.
Đối với chuyện này Diệp Đình thầm chấp nhận.
Để Dương Gia Lập ngồi vào xe xong, Diệp Đình ngồi trở lại ghế lái khởi động xe về nhà.
Dọc đường đi Dương Gia Lập hạ cửa xe xuống, đầu nghiêng qua một bên ngắm nhìn những bông tuyết rơi ở bên ngoài. Diệp Đình lái xe, thấy sườn mặt của Dương Gia Lập bị gió lạnh thổi trắng bệch, có hơi bất lực nói: “Dương Dương, đừng nghịch nữa, lát nữa cảm lạnh bây giờ. Đẩy cửa kính xe lên đi em.”
Dương Gia Lập xem đã rồi mới kéo cửa kính xe lên, im lặng ngồi dựa vào ghế.
Diệp Đình liếc nhìn cậu, cứ luôn cảm thấy cậu có gì đó muốn nói.
Chiếc xe vững vàng chạy về nhà, Diệp Đình chạy xe vào ga ra, Dương Gia Lập đi lên lầu trước. Đợi khi Diệp Đình khóa xe xong đi vào phòng thì Dương Gia Lập cười tủm tỉm đi ra khỏi phòng ngủ, cậu đưa cho Diệp Đình khăn tắm của hắn và đổi một cái quần lót mới, nhướng mi nói: “Tuyết rơi rồi, tắm giờ này là thoải mái nhất.”
Diệp Đình nhìn đôi mắt biết cười của Dương Gia Lập, bất ngờ nói: “Em muốn ngâm bồn với anh sao?”
Dương Gia Lập gật đầu: “Sau khi tốt nghiệp chưa ngâm với anh lần nào, lúc trước hồi ở chung với anh, chúng ta cùng nhau ngâm bồn trước thoải mái, hôm nay bỗng nhiên có chút hoài niệm nên muốn tái hiện lại lần nữa ấy mà…… Sao, không vui hả?”
Diệp Đình bật cười lắc đầu: “Ước còn không được.”
Diệp Đình vốn định về nhà dính Dương Gia Lập một lát rồi lại xử lý phần công việc chưa hoàn thành của hôm nay nhưng mà Dương Gia Lập lại nhiệt tình mời hắn tắm uyên ương như thế, Diệp Đình bỗng cảm thấy mấy công việc gì gì đó đều có thể quăng qua một bên.
Hắn đặt cặp công sở và laptop mang từ công ty về sang một bên, ngón tay thon dài kéo cà vạt ra.
Dương Gia Lập đột nhiên nói: “Đừng nhúc nhích.”
Diệp Đình: “Sao thế?”
Dương Gia Lập cong môi cười một cái, Diệp Đình thế mà có thể nhìn ra chút “khiêu gợi” trong nét cười của cậu. Dương Gia Lập đi đến trước mặt Diệp Đình, ngón tay đặt lên cà vạt của hắn, đôi môi tiến đến bên tai Diệp Đình, luồng khí nóng từ hơi thở chọc cho vành tai, khuôn mặt và lồng ngực người ta ngứa ngáy vô cùng: “Quần áo của anh để em cởi cho, em thích nhất cởi đồ mãnh nam, coi như là tặng quà cho em đi.”
Diệp Đình thấp giọng cười: “Bé cưng, hôm nay là sinh nhật anh, em phải tặng quà cho anh mới đúng chứ.”
Dương Gia Lập: “Anh phải nghĩ thế này. Em cởi quần áo của anh, em sẽ đạt được sự thỏa mãn tinh thần cực lớn sau đó em sẽ vui vẻ, một khi em vui vẻ thì sẽ càng nghe lời anh hơn, càng làm nhiều chuyện anh muốn làm hơn, cho nên anh cũng đạt được thỏa mãn, vậy không phải là tặng quà cho anh rồi sao. Anh nói xem có đúng không?”
Dương Gia Lập gãi đầu cười ha ha: “Quá khen, quá khen.”
Dương Gia Lập tự tay cởi quần áo của Diệp Đình ra, toàn bộ quá trình Diệp Đình vẫn không hề nhúc nhích, tùy ý để Dương Gia Lập thèm thuồng nhỏ dãi —— Nếu như tập luyện ra cơ ngực và cơ bụng cường tráng như vậy mà không thể làm vợ chảy nước miếng thì còn có ý nghĩa gì chứ.
Móng cừu của Dương Gia Lập sảng khoái ăn đậu hủ của Diệp Đình, cởi sạch đồ chỉ chừa lại một thứ cuối cùng xong cậu mới hài lòng, kéo Diệp Đình đi vào bồn tắm lớn rót đầy nước nóng đang bốc khói.
Nó thoải mái tới nỗi toàn thân trên dưới chỗ nào cũng mềm nhũn ra,
Dương Gia Lập ủ mình trong lồng ngực Diệp Đình, tựa đầu lên ngực hắn, không biết ngâm được bao lâu, Diệp Đình đột nhiên sờ sờ tóc Dương Gia Lập: “Tại sao bỗng nhiên muốn tặng quà sinh nhật cho anh như này.”
Dương Gia Lập không trả lời, chỉ là lông mi hơi run lên.
Diệp Đình vốn còn tưởng cậu không trả lời, hơn nửa ngày, Dương Gia Lập bỗng nói: “Em phải thẳng thắn một chuyện, nhưng em nói rồi anh không được trách em.”
Trái tim Diệp Đình đập loạn nhịp một giây, nói: “Anh sẽ không trách em đâu.”
Dương Gia Lập nuốt nước bọt một cái, cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt bị hơi nước nóng huân trở nên đen láy ươn ướt chăm chú nhìn Diệp Đình, nói: “Em lén xem điện thoại của anh, nhìn lén lịch sử trò chuyện của anh với Tiêu Dã.”
Diệp Đình sửng sốt một chút rồi nở nụ cười không rõ ý tứ.
Dương Gia Lập nói: “Em thấy mấy lời kia rồi, cũng hiểu được suy nghĩ của anh, Em cũng biết chúng ta chia tay mấy năm như thế, trong lòng anh vẫn còn cảm giác vướng mắc rất khó chịu, cho nên em muốn đối tốt với anh nhiều chút nữa. Em muốn cho anh biết, tuy rằng chúng ta đã chia tay một lần nhưng bây giờ em vẫn là em của năm đó, vô cùng thích anh, không ít hơn hồi đó tí nào hết.”
Hô hấp Diệp Đình hơi nhanh.
Thật lâu sau, hắn cúi đầu đặt cằm lên mái tóc còn hơi ướt của Dương Gia Lập, nghiêng đầu qua hôn lên tai Dương Gia Lập một cái, nhỏ giọng nói: “Dương Dương, sau này em không được rời xa anh nữa.”
Dương Gia Lập từ từ nhắm mắt rút sâu vào lồng ngực Diệp Đình, nói: “Không rời nữa.”
Diệp Đình nghĩ, ba chữ này chính là món quà hắn ngày đêm mong mỏi suốt bấy lâu nay.
Ba chữ vô cùng đơn giản nhưng lại khiến hắn yên tâm.
Ai cũng không tài nào biết được rốt cuộc trong đầu hắn có bao nhiêu suy nghĩ cố chấp với Dương Gia Lập, đến cả hắn cũng không biết rõ. Đó giờ Dương Gia Lập luôn gọi hắn là chó điên, lời này không sai một chút nào, Nếu như bây giờ Dương Gia Lập có chuyện gì hoặc là lại muốn rời xa hắn, Diệp Đình cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì, nhưng chỉ cần Dương Gia Lập yên ổn ở bên cạnh hắn, hắn tin rằng bản thân có thể bình thản vui vẻ sống cả đời thế này.
Tật xấu cố chấp của hắn, chỉ có Dương Gia Lập giải quyết được.
Diệp Đình hít sâu một hơi, ôm chặt Dương Gia Lập hơn một chút, đôi chân dài ở dưới nước khóa lấy cẳng chân của Dương Gia Lập, rõ ràng là tên đàn ông cao to như thế nhưng động tác lại đầy tính trẻ con như đứa trẻ âu yếm che chở vật yêu thích.
Dương Gia Lập đột nhiên ngẩng đầu hỏi một câu: “Ai da, nói đi nói lại thì là tự em động vào điện thoại của anh, còn lục xem lịch sử trò chuyện của anh nữa, anh thực sự không tức giận hay để ý chút nào hả?”
Diệp Đình lắc đầu: “Em có quyền, em muốn xem chừng nào cũng được.”
Dương Gia Lập hỏi: “Thật sao?”
Diệp Đình lấy điện thoại đặt trên bàn bên cạnh qua đưa tới trước mặt Dương Gia Lập.
Dương Gia Lập nghĩ, lần trước cậu chỉ coi lịch sử trò chuyện của Tiêu Dã với Diệp Đình, mấy cái khác chưa xem gì cả, nếu bản thân Diệp Đình không ngại, vậy xem thì xem.
Diệp Đình từ từ nhắm đôi mắt lại, dường như không có chút gì là lo lắng bị Dương Gia Lập phát hiện ra chuyện gì không nên có.
Dương Gia Lập nhàn nhã xem hơn nửa ngày, cuối cùng ánh mắt tập trung vào cái app Weibo, khịt mũi hỏi: “Anh cũng lướt weibo hả, em còn nghĩ loại người lý trí như anh chỉ xem mấy tin tài chính với kinh tế thôi chứ.”
Diệp Đình gật đầu: “Thỉnh thoảng có lướt xem mấy tin tức.”
Dương Gia Lập nhún vai, thuận tay nhấn vào tài khoản weibo của Diệp Đình, tên weibo của hắn và tên wechat giống nhau — tên Gia Dương, phía sau còn có sinh nhật của hắn.
Dương Gia Lập nhìn thoáng qua, trong weibo toàn là mấy bài báo tin tức, không thú vị lắm.
Cậu ngáp một cái, đang định trả điện thoại lại cho Diệp Đình, bỗng nhiên cậu phát hiện trên trang weibo của Diệp Đình, ở chỗ biểu tượng cài đặt góc trên bên phải có một chấm nhỏ ở trên.
Dương Gia Lập nghi hoặc: “Anh không chỉ có một weibo? Anh còn có một tài khoản weibo khác?”
Biểu cảm của Diệp Đình lập tức cứng đờ, sau đó không chút do dự rút điện thoại trong tay Dương Gia Lập lại, bình tĩnh nói: “Xem xong thì trả cho anh đi, lần sau xem tiếp. Em ngâm lâu rồi, nên đứng dậy thôi.”
Vất vả lắm Dương Gia Lập mới phát hiện chút thú vị, đương nhiên không chịu trả.