Câu hỏi cuối cùng của Lý Đại, Vương Dương không trả lời.
Hắn mong chờ hồi lâu, cuối cùng Vương Dương chỉ khẽ nói một câu: “Chưa từng có ai đối xử với em như vậy.”
Lý Đại không hiểu rốt cuộc Vương Dương có ý gì, cũng không hiểu suy nghĩ hiện giờ của cậu.
Lý Đại té ngã như vậy, đầu gối bị thương. Vương Dương bôi thuốc cho hắn, nhìn dáng đi xiêu vẹo của Lý Đại, cậu hơi có chút không đành lòng, cũng không thể để Lý Đại nửa đêm lại chạy về nhà cho nên thu lưu hắn ở nhà một đêm.
Trong nhà của Vương Dương rất nhỏ, chỉ có hai phòng ngủ, một phòng còn bị Vương Tầm đóng chiếm.
Lý Đại xung phong nói mình ngủ dưới đất, Vương Dương lại không nhẫn tâm, lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ chăn bông khác, trải ra trên giường, chia giường ra làm hai nửa, nói: “Anh ngủ ở đây đi, chịu đỡ một chút.”
Nhưng Lý Đại mẹ nó rất thích cái “chịu đỡ” này.
Hắn phủi bộ đồ ông già Nô-en màu đỏ trên người mình, nằm lên giường.
Khóe mắt Vương Dương nhìn qua thấy cơ thể cường tráng lộ ra dưới lớp đồ ông già Nô-en của Lý Đại, len lén đỏ tai, nghiêng đầu sang chỗ khác.
Một đêm trôi qua, vì không để Vương Tầm phát hiện, Lý Đại thức dậy sớm dọn dẹp đồ đạc rời đi.
Trước khi đi, Lý Đại còn đưa một tấm vé vào cửa cho Vương Dương, nói: “Tối nay anh có dự một bữa tiệc tối, có diễn một tiết mục, nếu em rảnh, không ngại thì đến xem nha.”
Vương Dương nhận lấy tấm vé, nhìn thấy thời gian bữa tiệc là sáu giờ.
Lý Đại xách túi bước ra cửa, đi đến hành lang còn không quên dặn dò: “Nhất định phải đến đấy!”
Lý Đại đi rồi, Vương Dương ngồi một mình trong phòng thật lâu.
Cậu nhìn những con tuần lộc trong phòng khách, nhìn những cây thông Nô-en lộng lẫy, nhìn bộ đồ ông già Nô-en to lớn Lý Đại cởi ra, trên mặt tuy không có biểu cảm gì nhưng trong lòng lại dâng lên sóng to gió lớn.
Chưa từng có ai đối tốt với cậu như vậy.
Chưa từng có ai.
Vương Dương cầm bộ đồ Nô-en lên, lông nhung ấm áp cọ vào lòng bàn tay. Cậu im lặng nhìn chằm chằm bộ quần áo này, suy nghĩ vẩn vơ tận đến khi trong phòng Vương Tầm có tiếng động cậu mới yên lặng bỏ bộ đồ xuống đứng dậy.
Cùng ngày, Vương Dương vẫn không yên lòng.
Ngay cả Vương Tầm cũng phát hiện Vương Dương không giống như ngày thường, lén lén chọc eo cậu, khẽ nói: “Ba, ba lại ngẩn người.”
Vương Dương hoàn hồn lại, mỉm cười với Vương Tầm. Hơn nửa ngày lại ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Vương Tầm, khẽ hỏi: “Vương Tầm, con có thích chú Lý không?”
Vương Tầm dùng sức gật đầu.
Vương Dương hỏi nó: “Tại sao?”
Vương Tầm nói: “Có chú ở đây con không phải sợ gì cả. Có chú ở đây con sẽ rất vui.”
Vương Dương nhìn ánh mắt rạng rỡ tỏa sáng của Vương Tầm, cậu mỉm cười, hít sâu một hơi rồi không hỏi tiếp nữa.
Năm giờ rưỡi, Vương Dương gọi xe đi đến trung tâm diễn xuất, dùng tấm vé Lý Đại cho mình để vào cổng.
Chỗ của cậu có vị trí rất tốt, ngồi ở hàng ghế giữa, đối diện với sân khấu, có thể nhìn rõ mọi thứ nhưng lại không quá ồn ào.
Vương Dương đeo khẩu trang, mấy tiết mục phía trước cũng không xem kỹ, chỉ đến khi Dương Gia Lập, Lý Đại và Lý Nhị lên sân khấu Vương Dương mới tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu.
Âm nhạc vang lên, Vương Dương kinh ngạc phát hiện Dương Gia Lập từng là ca sĩ chính lại lui về sau.
Tận đến khi Lý Đại vốn hay chơi bass điện ít khi mở miệng, lần này lại cầm mic đi lên trước, ngước mắt nhìn về phía thính phòng.
Vương Dương cùng từng là người có kinh nghiệm đứng trên sân khấu, cậu biết đứng dưới ánh đèn chói lóa của sân khấu, thính phòng tối như mực căn bản không thể thấy rõ ai. Nhưng khi cậu ở phía xa xa đối diện với ánh mắt của Lý Đại, lồng ngực vẫn đập thình thịch rạo rực, trái tim không tự chủ cảm thấy Lý Đại đang chăm chú nhìn mình.
Ngay khi giai điệu bài hát vang lên, Vương Dương lập tức nghe ra đây chính là ca khúc cậu sáng tác.
Chỉ là lúc trước cậu đã giao bản thảo lời bài hát cho hắn, bây giờ cậu cũng không nhớ được bao nhiêu.
Cậu mở to mắt nhìn người trên sân khấu, khán đài quá lớn, âm thanh bị tiếng người làm cho mờ đi, cuối cùng Vương Dương chỉ có thể nghe rõ hai câu lời bài hát.
“Anh muốn cùng em đi từ vực sâu đến thiên đường.”
“Anh muốn cùng em đi từ đêm tối đến hừng đông.”
Trong thính phòng rộng lớn náo nhiệt này, giọng hát trầm thấp mộc mạc của Lý Đại vang lên, xuyên qua tất cả tiếng người ồn ào, đi qua biển người mờ mịt chui thẳng vào trái tim Vương Dương.
Khi tiếng ca của Lý Đại kết thúc, đôi mắt Vương Dương đỏ hoe.
Bên cạnh có một cô gái cầm đèn hiệu nhìn thấy cảnh này, khều khều Vương Dương hưng phấn nói: “Cậu cũng là cừu* à, oa, lần đầu tiên tôi nhìn thấy fan nam của anh Dương đó. Chỉ có điều Dương Dương nhà chúng ta thật sự quá đẹp trai đúng không đúng không?”
*Tên fandom của Dương Gia Lập
Vương Dương mỉm cười gật đầu.
Tiệc tối rất nhanh đã kết thúc, Vương Dương rời đi trước.
Cậu đứng ở cửa lớn náo nhiệt trước trung tâm diễn xuất do dự hồi lâu, cuối cùng gọi xe đi nghĩa trang Tùng Hạc.
Lái xe còn thấy rất kỳ lạ, nói: “Cậu ơi, đêm khuya như vậy mà còn ra nghĩa trang, tôi đây chỉ giữ khuôn phép làm người thành thật lái xe thôi, cậu đừng làm tôi sợ nha.”
Vương Dương chỉ im lặng nhìn khung cảnh chuyển động ngoài cửa sổ, không trả lời lại.
Sau khi đến nghĩa trang, cậu đi vòng qua vài góc, đi đến trước một ngôi mộ mới xây, là mộ chôn di vật và quần áo của mẹ cậu, cậu ngồi xuống đó.
Cậu vuốt ve tên của mẹ cậu, màu mực bên trên vẫn còn rất mới.
Nghĩa trang im ắng, một tiếng động cũng không có chỉ có bông tuyết đêm giáng sinh lặng lẽ rơi xuống trần gian.
Vương Dương nói: “Năm con mười ba tuổi, nhận được một đôi găng tay len. Mẹ nói đó là ông già Nô-en cho con, bởi vì con là đứa trẻ ngoan cho nên mới được nhận quà. Thật ra con biết đó là mẹ, nhưng con vẫn rất vui. Bởi vì con biết, chỉ cần con vẫn là đứa trẻ ngoan thì sẽ có ông già Nô-en thưởng cho con, con giống với những đứa trẻ khác, ông già Nô-en chưa bao giờ vứt bỏ con.”
“Từ khi mẹ rời đi con chưa từng nhận được món quà nào cả, đến bây giờ con đã bị vứt bỏ mười mấy năm.”
“Nhưng mà tối hôm qua, có một tên đại ngốc đến nhà giả làm ông già Nô-en tặng quà cho con.”
Vương Dương dịu dàng vuốt ve mặt bia mộ, nói: “Mẹ, mười mấy năm kể từ khi mẹ rời đi, ông già Nô-en của con đã trở lại, phong trần mỏi mệt rồi, bây giờ trở nên vừa cao vừa khỏe.”
Vương Dương xoa xoa đôi mắt đỏ bừng, một lúc lâu sau đứng lên khom người cúi chào với mẹ mình.
Trước khi đi, cậu nhìn tấm ảnh chụp trên bia mộ một lần nữa, cười nói: “Hóa ra con chưa từng bị vứt bỏ.”
Sau khi Lý Đại đi diễn tiệc tối xong liền cầm điện thoại gọi cho Vương Dương nhưng điện không được.
Lý Đại sốt ruột, dọn dẹp đồ đạc xong liền chạy đến nhà Vương Dương.
Khi hắn chạy đến nhà Vương Dương, hình như Vương Dương cũng vừa mới về nhà, trên tóc còn dính ít tuyết.
Lý Đại thở hổn hển: “Sao gọi điện thoại em không nhận, em đi đâu đấy?”
Vương Dương không trả lời hắn, chỉ ngồi xổm xuống mang giày cho Vương Tầm.
Lý Đại chú ý tới đôi giày trắng Vương Dương mang cho Lý Đại, là đôi giày đầu tiên hắn mua cho Vương Tầm, có giá chín trăm tám mươi tám tệ, Vương Tầm rất quý nó, một lần cũng chưa mang, hôm nay là lần đầu tiên.
Bản thân Vương Tầm cũng cảm thấy lạ, nó hỏi Vương Dương: “Ba, đôi này quý, không mang.”
Vương Dương mỉm cười sờ đầu Vương Tầm: “Hôm nay có thể mang, bởi vì hôm nay rất đặc biệt.”
Vương Tầm nghiêng đầu: “Đặc biệt thế nào?”
Vương Dương đứng lên, nắm lấy tay Vương Tầm, đối mặt với Lý Đại: “Bởi vì hôm nay, con có thể chạy đêm với chú Lý, hơn nữa lần này ba cũng đi theo.”
Lý Đại mở lớn mắt, một câu cũng không thể nó ra được, ngây ngây ngốc ngốc bị Vương Dương kéo ra khỏi nhà, cùng nhau đi ra vỉa hè chạy đêm.
Thành phố đêm giáng sinh cực kỳ đẹp đẽ.
Bầu trời đêm rộng lớn, bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống. Bài ca giáng sinh lãng mạn vang lên, thành phố ngập trong ánh đèn tụ lại thành dòng sông sầm uất, ngọn đèn trăm nhà soi sáng trước mắt, tất cả mong cầu tốt đẹp chôn giấu trong lòng.
Lý Đại dẫn Vương Dương và Vương Tầm chạy ở bên cạnh, không hiểu lý do gì sất.
Toàn bộ quá trình chạy bộ Vương Dương không nói chuyện.
Bọn họ chạy qua nội thành náo nhiệt, chạy qua dòng sông lung linh tỏa ánh sáng nhạt từ cây cầu, chạy qua biển người mờ mịt.
Cuối cùng đến khi dừng lại, Vương Dương đứng thẳng người dậy nhìn về phía dòng sông ánh sáng kia.
Mẹ cậu đi rồi, cậu bồi hồi mười mấy năm, đi qua các đường rẽ, đi qua vũng bùn, đi qua đáy sâu, cô độc tiến về phía trước, lẻ loi giống như một chấm nhỏ trên bầu trời xa xôi.
Nhưng đến bây giờ, cậu đã có Vương Tầm, cũng có người bằng lòng đi cùng cậu đi hết quãng đời còn lại.
Giống như một hồi hoang đường chấm dứt,
Lại giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng to lớn.
Vương Dương nhìn ngọn đèn đường bên kia bờ sông hồi lâu, cuối cùng, vẫn là Lý Đại không chờ nổi trước, khẽ hỏi: “Em sao vậy, có cái gì muốn nói sao?”
Vương Dương không nói chuyện, chỉ cúi đầu mỉm cười, nắm tay Vương Tầm đi trở về.
Đi được vài bước lại phát hiện Lý Đại không theo sau, Vương Dương quay đầu lại, nghiêng đầu sang một bên, “hửm” một tiếng.
Lý Đại nhìn dáng vẻ bỗng nhiên hăng hái của Vương Dương, lồng ngực không tự chủ rạo rực, khàn giọng nói: “Không phải là em….. có gì muốn nói với anh sao?”
Vương Dương mỉm cười.
Lý Đại thấy cậu chậm rãi vươn tay về phía mình.
Đêm giáng sinh tựa như một giấc mộng huyền ảo, Lý Đại nghe thấy Vương Dương khẽ nói với mình rằng: “Chúng ta cùng nhau về nhà thôi.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Chúc mừng Lý – Ngốc Nghếch – Đại đã rước được vợ về nhà.
Chúc mừng Lý Nhị thành công trở thành cẩu độc thân cuối cùng của truyện, hí hí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT