Nó mở to hai mắt trong bóng tối, kinh ngạc nhìn bóng dáng cao lớn kia.
Bóng dáng kia nhẹ tay nhẹ chân đặt hộp quà lên tủ đầu giường của Vương Tầm, tiếp đó nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường của nó, Vương Tầm vội vã nhắm hai mắt mình lại, giây tiếp theo nó cảm nhận được bóng dáng đó khẽ vươn tay ra, dịu dàng từ tốn vuốt ve nó.
Vương Tầm cảm nhận được người đó hôn nhẹ lên trán mình một cái, bộ râu trắng rơi xuống trên mặt.
Vương Tầm nhắm chặt hai mắt lại, ở dưới chăn trộm siết chặt nắm tay, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch.
Đợi người đó đứng lên rồi Vương Dương mới trộm hí mắt ra nhìn.
Người mặc áo lông đỏ râu trắng dọn dẹp đồ đạc xong thì xoay người đi ra cửa.
Khi tay hắn chạm đến tay nắm cửa chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên Vương Tầm không nhịn được nói: “Cảm ơn ngài.”
Người đó quay đầu lại, Vương Tầm nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm quen thuộc.
Người đó im lặng mỉm cười nhưng không nói chuyện, chỉ chỉ tay vào chỗ bên cạnh.
Vương Tầm nghiêng đầu qua nhìn, bên cạnh giường của mình không biết từng khi nào đã có thêm một con búp bê tuần lộc với cái tay ngắn củn. Chú tuần lộc kia kiêu ngạo ngẩng đầu lên, trên cổ có một cái chuông đỏ bị ánh trăng chiếu sáng lấp lánh. Nó tựa như một vị thần bảo vệ, lẳng lặng đứng đó, im lặng không tiếng động, không bao giờ rời đi.
Vương Tầm không khỏi há to miệng, khi quay đầu lại, ông già Nô-en kia vẫy vẫy tay với nó.
Vương Tầm nghe thấy ông già Nô-en đè thấp giọng nói với nó: “Bé ngoan, năm sau gặp.”
Ông già Nô-en mở cửa đi ra ngoài rồi cẩn thận đóng cửa lại.
Vương Tầm nhìn theo hướng ông già Nô-en rời đi, hơn nửa ngày sau mới ngây ngốc nằm xuống. Nó chui vào trong chăn, vươn tay nhẹ nhàng sờ lên cái đầu lông xù của con tuần lộc nhỏ bên giường, sau khi nhắm mắt lại, khóe miệng len lén cong lên.
Thật ra từ đó tới giờ nó luôn biết đầu óc của mình rất ngốc.
Khác với các bạn nhỏ vừa thông minh hoạt bát lanh lợi, nó vẫn luôn trì độn ngu ngốc.
Khác với các bạn nhỏ bi bô tập nói cười tủm tỉm tựa như một thiên sứ nhỏ phát sáng khiến người ta yêu thích. Nó luôn không thể khống chế được bản thân nhỏ nước dãi, cả ngày chỉ có thể ngây ngây ngốc ngốc ngồi trong căn phòng nhỏ hẹp của viện điều dưỡng nhìn ra ngoài cửa sổ, khiến người ta cảm thấy ghét bỏ, thảo nào nó bị người ta vứt bỏ.
Nó đã gần như sống quen với những ngày tối tăm lạnh lẽo như băng rồi.
Nhưng bây giờ, nó nhìn hộp quà ông già Nô-en để lại trên tủ đầu giường cho nó, chú tuần lộc nhỏ đến bảo vệ nó, lồng ngực hệt như bị rót đầy dòng chất lỏng ấm áp, tuy chỉ là một thoáng qua nhưng toàn thân lại vô cùng ấm áp.
Ngay lúc đó bỗng nhiên Vương Tầm hiểu ra một chuyện.
Nó ngu ngốc không khiến người ta yêu thích, ngay cả cha mẹ ruột cũng không cần nó, nhưng trong mắt ông già Nô-en, nó không phải là đứa ngốc, mặc kệ nó trì độn như thế nào, nó và mấy bạn nhỏ khác đều giống như nhau.
Có rất nhiều người vứt bỏ nó, nhưng ông già Nô-en chưa bao giờ vứt bỏ nó.
Ngoài cửa sổ rơi xuống những bông tuyết của đêm bình an, thấp thoáng đâu đó truyền tới bài ca giáng sinh chậm rãi nhẹ nhàng.
Vương Tầm nằm bên cạnh chú tuần lộc nhỏ nhắm hai mắt lại, một đêm này ngủ vô cùng ngon.
Lý Đại đi ra khỏi phòng Vương Tầm, khẽ thở phào một hơi.
Hắn gãi gãi cái cổ bị bộ râu giả chọc ngứa, xoay người đi đến trước cửa phòng ngủ của Vương Dương, hít sâu một hơi đẩy cửa bước vào.
Vương Dương ngủ rất sâu, hoàn toàn không biết có người bước vào.
Lý Đại buông túi quà xuống, đặt ở trong phòng một cây thông Nô-en nhỏ đang phát sáng lấp lánh, đặt thêm một hộp quà lên trên ngăn tủ.
Hắn nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Vương Dương, lồng ngực bỗng nhiên lỡ mất hai nhịp, có chút không nhịn được muốn tiến lên hôn một cái.
Hắn vừa mới cất bước đi đến bên giường Vương Dương, dưới chân chợt mềm xuống.
Lý Đại cúi đầu nhìn, hóa ra hắn đạp phải một con vịt nhựa dùng để chơi đùa khi tắm, có lẽ là đồ chơi của Vương Tầm làm rơi chưa dọn hết.
Con vịt vàng bị Lý Đại dẫm dưới chân, chỉ cần Lý Đại buông ra, nhất định nó sẽ kêu lên một tiếng thánh thót.
Hơi thở Lý Đại hơi gấp gáp, nhìn gương mặt đang ngủ say của Vương Dương, bàn chân từ từ nhấc lên, cuối cùng vịt vàng cũng không phát ra tiếng ồn quá lớn.
Lý Đại vỗ vỗ ngực mình, nghĩ thầm, hoàn hảo, hên là bản thân thông minh cẩn thận, không hổ là hắn.
Lý Đại bỏ vịt vàng qua một bên, cúi đầu đi tới hôn nhẹ lên vành tai của Vương Dương một cái, nhân lúc Vương Dương còn chưa tỉnh lại, hắn lùi ra sau một chút, vừa mới xoay người định rời đi thì chân lại giẫm phải ống quần ông già Nô-en rộng thùng thình của mình, cả người mất trọng tâm, tay quơ loạn xung quanh, sống chết vịn vào được một cái giá mắc áo.
Thế là, cái giá áo thật lớn cùng với cơ thể Lý Đại cùng nhau ngã một cái rầm xuống sàn.
Lý Đại nặng nề ngã trên mặt đất, nghĩ thầm, tiêu rồi.
Động tĩnh thế này, đừng nói là Vương Dương, ngay cả heo rừng cũng phải tỉnh.
Không hổ là hắn.
Lý Đại ảo não chống người ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên Vương Dương đã mở mắt,
Vương Dương nhìn tư thế chật vật cách đó không xa của Lý Đại, giọng điệu hơi do dự: “Anh đây là…”
Lý Đại xấu hổ mỉm cười, nhìn bộ đồ ông già Nô-en trên người mình, nhìn cái giá mắc áo và đống quần áo rơi đầy dưới đất, gãi gãi đầu, cười ha ha một cái, hắng giọng nửa ngày mới thử ngẩng đầu lên: “……..Giáng sinh vui vẻ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT