Lúc có Lý Đại, cậu vẫn làm ra vẻ không có chuyện gì, Lý Đại vừa rời đi, cậu lại bắt đầu thần thờ nhìn vào bức tường.
Trong những ngày trong lo sợ không thể kết thúc đó, cuối cùng cũng đi đến đỉnh điểm vào thứ bảy.
Chập tối thứ bảy, Lý Đại đưa Vương Tầm ra ngoài chạy bộ như thường lệ, chạy bộ về, thì ba người lại cùng nhau ăn tối.
Chờ sao khi Lý Đại tạm biệt đi về rồi, Vương Dương không để Vương Tầm chơi một mình như ngày thường, mà thúc giục cậu đi đánh răng rửa mặt lên giường ngủ, nhẹ nhàng nhét chăn vào giúp cậu.
Vương Tầm vẫn chưa muốn ngủ, cậu nhíu đôi mày nhỏ: “Còn sớm, không ngủ.”
Vương Dương vỗ nhẹ vào đầu cậu, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Con nghe lời, hôm nay ngủ sớm một chút, ba có việc phải ra ngoài một chuyến.”
Vương Tầm mở đôi mắt trong veo nhìn vào Vương Dương thật lâu, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu, nhắm mắt lại.
Vương Dương chờ cậu ngủ say rồi, mới nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng của Vương Tầm.
Cậu đi ra khỏi phòng ngủ của mình, lôi một cái cặp từ trong góc ra, mở ra, bên trong là những xấp tiền mặt.
Cẩn thận đếm lại số tiền rồi, Vương Dương cắn môi, đứng dậy mặc áo khoác, xách cặp lên, đội mũ lưỡi trai, lẳng lặng bước ra khỏi cửa.
Cậu gọi xe, sau khi xuống xe lại đi ngoằn ngoèo một hồi, cuối cùng cũng tìm được toà nhà bỏ hoang mà người trong điện thoại nói.
Vương Dương nhìn vào lối cầu thang tối ngòm, hít thở sâu rồi mạnh dạn bước vào.
Trái tim trong lòng ngực cậu đập loạn, cả người căng thẳng như thể chim sợ cành cong, một chút động tĩnh cũng làm cậu sợ hãi.
Lên đến tầng thứ hai, bước vào đại sảnh bên trong tầng hai.
Đại sảnh vẫn chưa được xây dựng xong, nương theo ánh trăng, có thể nhìn thấy những tấm tôn và cốt thép chất đống lộn xộn nằm rải rác bên trong. Phía sâu nhất đại sảnh là một mảnh tối tăm, bên trong bóng tối đó loé lên hai chấm sáng màu đỏ cam, giống như có hai người ngồi bên trong hút thuốc.
Nghe thấy tiếng động, hai chấm lửa đó liền chuyển động, một giọng trầm thấp truyền ra “Trễ đấy.”
Vương Dương nắm chặt góc áo, giọng thắt chặt đến mức khàn khàn: “Quá xa xôi, đã nán lại trên đường.”
Giọng nam đó mất kiên nhẫn nói: “Tiền mang đủ chưa?”
Vương Dương căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, nhìn vào hai bóng người đen xì ở phía sâu đại sảnh kia, giọng yếu ớt: “Mười vạn, tôi thật sự không kiếm ra được, tài khoản tiết kiệm của tôi đắp vào cũng chỉ có năm vạn thôi.”
Hai bóng người đen xì kia đứng dậy, chậm rãi bước một mạch đến trước mặt Vương Dương.
Hai người đều đeo khẩu trang đen, một cao một lùn, một cường tráng một gầy còm, một trong số đó trên lông mày có vết sẹo do dao chém.
Tên có sẹo đó túm lấy cổ Vương Dương, trong ánh mắt đằng đằng vẻ hung tợn, hắn cố tình gằn giọng hăm doạ: “Đ*t mẹ mày, bảo mày mang mười vạn, mày lại chỉ đem có năm vạn, mày đùa tao đấy à, muốn chết phải không?”
Vương Dương lắc đầu, hoảng loạn nói: “Tôi còn khoản nợ, trên người thật sự chỉ còn chút tiền này thôi.”
“Nói láo”, cái tên cao hơn quát một câu, “Bố thằng nào chả biết mày trước đây là đại minh tinh! Đại minh tinh mà trên người có năm vạn? Cho dù mày không có tiền, thì mấy đứa bạn của mày đâu? Mười vạn, nó còn chẳng bằng một cọng lông.”
Tên có vết sẹo trợn ngược mắt, uy hiếp nói: “Tao nói cho hay, mày mà không móc tiền ra, giây sau, tao sẽ đem mấy đoạn video đó tung lên mạng, để toàn thể dân mạng xem dáng vẻ mày nằm sấp làm con chó ti tiện gào rú trên giường. Mà phải công nhận kích thích thật, chơi cũng lớn gớm, đẹp còn hơn cả phim, một thằng đàn ông như tao nghe mày rên còn cương mà.”
Vương Dương khẩn cầu nói: “Anh đừng ép tôi nữa, năm vạn này cho các anh, tôi thật sự không kiếm đâu ra nhiều hơn nữa. Tôi còn phải trang trải qua ngày, còn phải sống, tôi chưa từng đắc tội với các anh, tôi xin các anh đừng…”
Lời vẫn chưa dứt, cái tên cao kều kia không bình tĩnh được nữa, liền giơ tay táng một bạt tai vào mặt Vương Dương.
Vương Dương bị đánh đến say sẩm mặt mày, còn chưa kịp hoàn hồn, tên có sẹo kia đã kéo đến đạp một cước xuống dưới thân cậu.
Vương Dương bị đạp ngã xuống đất, tên có vết sẹo bước lên trước, bóp lấy cổ Vương Dương: “Có đưa không thì bảo?”
Vương Dương mặt đỏ bừng: “Hết thật rồi.”
Tên có vết sẹo túm lấy tóc của Vương Dương, như thể chạm đến ranh giới giận giữ mà gằn giọng hỏi: “Hỏi mày một lần nữa, mười vạn, có đưa hay không? Không đưa, thì không chỉ tung video, mà đêm nay tao còn quay thêm vài đoạn trữ sẵn cho mày.”
Vương Dương gian nan thụt lùi về phía sau, tay âm thầm thăm dò vào trong cặp.
Ngón tay vừa chạm đến dùi cui điện bên trong, còn chưa kịp mang ra thì nghe thấy bên ngoài đại sảnh bỗng vang ầm một tiếng.
Tên có vết sẹo giật nảy mình.
Vừa ngẩng đầu lên, một cục gạch đã mạnh mẽ bay đến.
Tên có vết sẹo né sang một bên theo phản xạ, nhưng bên tai vẫn bị quẹt trúng, ngay lập tức chảy máu.
Vương Dương chớp cơ hội cầm dùi cui điện, vừa lăn vừa bò rụt lại phía sau.
Tên có vết sẹo bịt lấy tai kêu lên đau đớn, vừa đứng thẳng người lên, một bóng người khoẻ khoắn hơn hai bọn chúng, toàn thân toát lên vẻ hung tợn lao thẳng đến đã dùng lực bóp lấy cổ của tên có vết sẹo.
Tên có vết sẹo ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt nam tính mạnh mẽ.
Hắn bị bóp đến mắt muốn trồi ra ngoài, chật vật rặn ra tiếng: “Mày.”
Giọng Lý Đại nặng trịch như trống đánh, cười khẩy nói: “Mẹ mày vừa mới uy hiếp ai?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT