Edit: Bắp Xào Bơ

Ngoại truyện 10: Tỉnh mộng 10

Lý Đại đẫn Vương Tầm ra ngoài.

Hắn dẫn Vương Tầm đến một khu bán dụng cụ thể thao gần đó trước.

Vương Tầm vừa bước vào tiệm giày trẻ em, nhìn thấy giày thể thao mới tinh đang gác trên kệ, mắt cậu sáng rực lên.

Lý Đại xoa đầu cậu, nói: “Đi chọn đi.”

Vương Tầm đi bước nhỏ đến trước kệ, ngước đầu há miệng, tay chạm qua từng đôi giày thể thao trẻ em. Khi cậu chạm đến một đôi giày mẫu mới màu trắng có tem giá 988 tệ, tay chợt khựng lại, ánh mắt chăm chú nhìn đôi giày đó thật lâu, có vẻ là thích lắm.

Lý Đại đang muốn mở miệng, Vương Tầm đột nhiên lại thụt tay về, im lặng chạy đến kệ giày rẻ nhất, cầm lấy một đôi giày đen rẻ nhất.

Lý Đại nhíu mày: “Con thích đôi này? Đôi trắng kia con không thích sao?”

Vương Tầm quay đầu lại, lưu luyến nhìn đôi giày trắng đó một lúc rồi lại cúi mặt xuống: “Đắt.” 

Lý Đại bị chữ này của cậu day dứt đến tim đau nhói, bụng nghĩ, đứa trẻ này tuy mắc hội chứng Down, IQ phát triển không bằng đứa trẻ bình thường, nhưng lại có đầu óc xét đoán mà những đứa trẻ khác không thể sánh bằng.

Lý Đại cầm lấy đôi giày đen từ trong tay cậu, rồi lại thoải mái cầm đôi giày trắng 988 yên lên thanh toán cùng.

Hắn đưa hai đôi giày đã được đóng gói đến trước mặt Vương Tầm, cậu nhóc trợn tròn hai mắt, kiên quyết lắc đầu đẩy về Lý Đại, lắp bắp nói: “Đắt, đắt, không mua, đừng mua.”

Lý Đại ngồi khuỵu xuống, nhìn thẳng vào mắt của Vương Tầm, nghiêm túc nói: “Có thể mua.”

“Chú có tiền, còn giàu hơn cả ba con nữa”, Lý Đại nói, “Đôi giày này, là vì con ngoan, chú rất thích con, vậy nên mới tặng con, con cứ nhận là được, nghe lời.”

Vương Tầm rụt rè cầm lấy giày, trong lòng vẫn có chút bất an. 

Lý Đại đảo mắt: “Nếu như vẫn thấy ngại, thì con giúp chú một việc này.”

Vương Tầm nghiêng đầu nhìn Lý Đại.

Lý Đại lấm lét đưa mắt nhìn xung quanh, đè thấp giọng, ghé vào bên tai Vương Tầm nói: “Sau này, trước mặt ba con nhớ nhắc đến chú nhiều vào, khen chú nhiều vào, bảo ba con mời chú đến nhà làm khách, như vậy thì xem như con không hề lấy không đồ của chú, biết chưa.” 

Vương Tầm nhíu mày, Lý Đại liền cho rằng cậu đã hiểu.

Vương Tầm ôm lấy giày, chỉ dám mang đôi màu đen rẻ tiền trước chứ không nỡ động vào đôi giày trắng kia.

Lý Đại đưa cậu đến nơi mình thường chạy đêm.

Vương Tầm mang đôi giày mới, nhấc chân lên chạy, cả người đều ở trong trạng thái hưng phấn, nhảy nhót tung tăng, dáng vẻ năng động hoàn toàn khác so với lúc trước đây. Lý Đại cố ý bước chậm lại để có thể chạy cùng với cậu.

Họ men theo đường vỉa hè được lát gạch màu, chạy ngang qua mặt hồ sóng nước óng ánh, chạy qua vài khu thương mại rực rỡ phồn hoa, xuyên qua đám người đi bộ, từ lúc ráng chiều nhuốm màu đỏ tía, chạy đến khi cả bầu trời là sắc đêm, sao trời lấm tấm.   

Trên đường trở về, Vương Tầm không chạy nổi nữa, Lý Đại đành để cậu cưỡi lên cổ mình.

Vương Tầm tựa cái đầu nhỏ lên cái đầu lớn của Lý Đại, trông cứ như một cặp cha con.

Hai người nói chuyện qua lại câu được câu chăng, cho đến khi về đến trước cổng khu nhà trọ của Vương Dương, Lý Đại vỗ nhẹ vào cái đầu nhỏ của Vương Tầm, nói: “Ban nãy chú dạy gì còn nhớ không, lát nữa ba con hỏi về hai đôi giày đó thì con sẽ trả lời thế nào?”

Vương Tầm nói: “Chú thấy con ngoan, nên tặng con quà.”

Lý Đại gật đầu: “Thế nếu ba hỏi giá đôi giày trắng thì sao?”

Vương Tầm đáp lại ngay: “98 đồng.”

Lý Đại “ừ” một tiếng đầy thoả mãn.

Đến khi họ bước vào phòng, Vương Dương vừa hay đã nấu cơm xong, đang bày trí lên bàn, chỉ còn chờ ngồi vào ăn là xong.

Vương Tầm sau khi vận động, tinh thần và khẩu vị rõ ràng tốt lên không ít, và cơm vào miệng nhai nhồm nhoàm. Lý Đại trước giờ sức ăn khỏe, cầm bát ăn cũng rất hăng. Chỉ có Vương Dương ăn ít, cả bữa ăn đều bận gắp đồ ăn, múc thêm cơm cho một lớn một nhỏ này.

Từ ngày đó trở đi, Lý Đại hầu như ngày nào cũng đến dẫn Vương Tầm đi chạy bộ.

Vương Tầm cũng không kém nhiệt tình, Lý Đại hễ đến là cậu liền đứng phắt dậy, đi mang giày đen vào.

Vương Dương lúc ban đầu cũng không mấy thoải mái khi Vương Tầm ngày nào cũng chạy ra ngoài với Lý Đại, nhưng mà bây giờ Vương Tầm thích, cậu chỉ đành ngầm đồng ý chứ cũng chẳng thể làm được gì. Lặp đi lặp lại một khoảng thời gian, bản thân Vương Dương cũng đã quen, hễ Lý Đại đến, cậu cũng lười chẳng hỏi gì, cứ mặc kệ hắn dẫn Vương Tầm ra ngoài chạy đêm. Cậu chỉ dặn một câu về sớm, rồi quay vào nhà bếp lo cơm nước, chờ một lớn một nhỏ về thì ăn cơm tối.  

Dương Gia Lập và Lý Nhị đến chỗ Vương Dương ké bữa cơm đã nhìn thấy cảnh này. 

Dương Gia Lập ghé vào tai Lý Nhị, thủ thỉ: “Sao lại trông cứ như một nhà ba người thế nhờ.”

Lý Nhị nói: “Em sớm đã thấy vậy rồi. Ông chồng cường tráng kiếm tiền nuôi gia đình, thuận tiện làm cha hiền đưa con trai ra ngoài vui chơi, người vợ xinh đẹp thì ở nhà lo toan việc nhà, quản lý gia chánh, mà còn chả phải nói, ngửi thôi cũng biết rồi.”  

Dương Gia Lập không nhịn được mà cười ra tiếng, đập tay với Lý Nhị dưới gầm bàn.

Vương Dương đang ở trong nhà bếp hâm cơm, dỏng tai lên nghe được loáng thoáng lời của Lý Nhị, tai liền đỏ bừng.

Cậu nhìn về hướng Lý Đại và Vương Tầm rời đi, những món đồ chơi mà Lý Đại mua cho Vương Tầm và áo quần thể thao Lý Đại để lại nhà cậu càng ngày càng nhiều, trong lòng có chút loạn cào cào, không thể nêu ra manh mối.

Cậu và Lý Đại cùng Vương Tầm giống gia đình ba người?

Vương Dương cảm thấy ý nghĩ này có hơi hoang đường.

Đang múc cơm thập cẩm từ trong nồi ra, thì điện thoại đặt bên thớt chợt vang lên.

Vương Dương nhấc máy áp vào bên tai: “Xin chào, ai vậy?”

Đầu kia điện thoại vang lên một giọng đàn ông.

Vương Dương nghe đến lời bên kia nói, sắc mặt thoáng chốc liền trắng bệch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play