Bác sĩ dặn dò phải tạm thời tách khỏi môi trường bên ngoài nhiều nhất có thể, mỗi tuần chỉ cho phép thăm bệnh trong thời gian ngắn.
Mỗi lần thăm bệnh, Lý Đại đều giành phần đi.
Thật ra đi rồi cũng không biết nên nói gì, tình trạng của Vương Dương vẫn chưa chuyển biến tốt lên là bao, chỉ một mực cúi gằm mặt im lặng, ngẩng đầu lên thì ngây ngốc, Lý Đại có nói toạc mồm cũng không thể thấm vào tai cậu.
Nhưng Lý Đại vẫn đều đặn đến thăm cậu, không chịu bỏ lỡ lấy một lần.
Không những thế, Lý Đại còn âm thầm giả vờ làm người hâm mộ cũ của Vương Dương viết thư gửi vào viện điều dưỡng cho cậu, câu từ sến sẩm, ngữ điệu thì thảo mai, Lý Nhị thi thoảng xem được một lần mà chỉ thấy khắp người đều sởn hết cả da gà.
Lý Nhị châm chọc Lý Đại: “Anh, anh càng ngày càng để tâm đến Vương Dương hen. Anh cứ nghi em cong miết, anh nhìn anh hiện giờ đi, có phải nên nghi ngờ bản thân thì hợp lý hơn hông?”
Lý Đại lần nào cũng chỉ trừng mắt nhìn cậu, cứng mồm cứng miệng đáp: “Anh thấy áy náy với cậu ta nên muốn bù đắp thôi, không được sao?”
Lý Nhị bĩu môi, nhìn sang chỗ khác, nói nhẹ tênh: “Được, đương nhiên được chứ… Dù sao thì người âm thầm viết mấy cái gì mà ‘nụ cười em giống như ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ len lỏi vào trái tim anh, anh nguyện che chở Dương cục cưng một đời phồn hoa’, mẹ nó chứ cũng không phải là em.”
Lý Đại thẹn quá hóa giận: “Ngậm cái mồm của em lại, đi tìm gái của em đi.”
Lý Nhị tự biết mất hứng, bèn quay mông bỏ đi.
Phía bên Vương Dương đang tiếp nhận điều trị, Tiêu Dã cùng lúc nhập viện vì trận động đất hôm đó cũng đang nằm trên giường bệnh.
Tiêu Dã vẫn chưa tỉnh lại, lưng bị đá đập vào kỳ thực máu thịt be bét, bác sĩ điều trị chính nói rằng có thể giữ được cái mạng và trạng thái ổn định đã là may mắn lắm rồi, còn cậu ta đến lúc nào có thể tỉnh lại hay mãi mãi không thể tỉnh lại nữa thì không đoán trước được.
Triệu Hướng Hải rảnh rỗi thì sẽ ở bên giường bệnh, chờ đợi Tiêu Dã tỉnh lại.
Bản thân Triệu Hướng Hải cũng có công ty, nhưng mà Tiêu Dã xảy ra chuyện, công ty của Tiêu Dã cũng chỉ có thể tạm thời để anh quản lý thay, suốt thời gian này anh đầu tắt mặt tối, có khi bận đến mức sứt đầu mẻ trán, vỏn vẹn vài tuần mà đã gầy đến mức nhìn thấy cả xương.
Dương Gia Lập nhìn lại xót lòng, đến lúc Diệp Đình đến đón, cậu liền lao vào lòng Diệp Đình, dúi đầu vào ngực hắn, nói: “Em biết anh với anh Hải không hợp nhau, nhưng giờ là trường hợp đặc biệt, anh có thể…”
Diệp Đình xoa đầu Dương Gia Lập: “Có thể thế nào?”
Dương Gia Lập ngẩng đầu, ánh mắt đầy tha thiết: “Có thể giúp anh ấy một chút, để anh ấy bớt mệt mỏi.”
Diệp Đình chớp chớp mắt, không nói gì.
Dương Gia Lập kiễng ngón chân với đến môi Diệp Đình, hôn “chụt chụt” hai cái từ trái qua phải.
Diệp Đình cong khoé môi: “Vậy thì giúp hai lần.”
Dương Gia Lập nhướng mày, lén lén lút lút nhìn xung quanh rồi kéo Diệp Đình vào trong xe, trước ánh mắt trêu ngươi của Diệp Đình, vành tai cậu ngượng ngùng đỏ bừng, nâng mặt hắn lên hôn liên tục không biết bao nhiêu lần, rồi oán hận nói: “Đêm nay về nhà rồi em sẽ khen thưởng anh thứ khác, đủ nhiều rồi nhỉ.”
Diệp Đình mỉm cười đầy ý cưng chiều, ghì lấy Dương Gia Lập vào vòm ngực, nói: “Vậy anh nghe lời vợ, giúp được thì giúp.”
Dương Gia Lập xoa đầu Diệp cẩu đầy thoả mãn: “Ngoan.”
Vương Dương vắng mặt, Dương Gia Lập và Lý Đại Lý Nhị lại quay về tổ hợp ba người, tiếp tục phát triển trên sân khấu.
Những chuyện họ từng trải vốn dĩ đã có độ hot, cộng thêm trình độ chuyên môn vượt trội, hơn nữa phía sau còn có Diệp Đình âm thầm mở đường giúp vợ nhà mình dẹp đi vật cản và những kẻ có suy nghĩ bất chính, sự nghiệp của Dương Gia Lập cứ như diều gặp gió mà phất lên.
Tổ hợp nhỏ bé từng có dự định đến trung tâm mát-xa chân bán nghệ mưu sinh, bây giờ cũng có thể khiến tổng đạo diễn của dạ hội lớn phải đích thân đến, hoà nhã ngỏ ý hợp tác với bọn họ.
Lý Nhị cảm thán: “Vật đổi sao dời, con cá muối ngàn năm em đây cũng được trở mình rồi.”
Lý Đại liếc nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh giá, rồi khịt mũi đáp trả: “Nhưng em vẫn chưa có bạn gái mang “tâm hồn” bự.”
Lý Nhị dựng thẳng sống lưng, xem thường đáp: “Anh cũng chẳng có còn gì.”
Lý Đại nói: “Tao không cần phải tìm nữa.”
Dứt lời, Lý Đại cầm lấy bức thư hắn vừa viết xong, gấp gọn gàng thẳng thớm nhét vào trong phong bì rồi rời đi.
Để lại Lý Nhị vểnh râu trợn mắt ôm lấy cục tức.
Ngày tháng trong hỗn loạn vẫn cứ tuần tự trôi qua từng ngày.
Đổ xuống vài trận tuyết lả tả, mùa đông trắng xóa cũng quá đi. Gió ấm lặng lẽ kéo đến, lén lút sưởi ấm lớp băng trên mặt hồ, xua đi các nụ xanh trên cây, thổi ra chi chít sắc đỏ hồng vàng xanh sáng lấp lánh tựa như những vì sao. Khi sức sống đã lan tỏa khắp mặt đất, cơn gió mang hơi ấm dịu dàng này lại rời đi, không biết bắt đầu từ nơi nào, những con quỷ ve đua nhau cất lên tiếng hát vang rền, làm cho những rặng xanh nồng càng thêm chói mắt, ánh nắng trên đỉnh đầu cũng càng thêm nóng gắt.
Sau đó nữa, mùa hạ cũng qua đi.
Dương Gia Lập mở toang ô cửa nhỏ trong phòng ngủ, nhìn thấy chiếc lá khô đầu tiên tựa như chú bướm vàng nhấp nhô uốn lượn, thong thả đáp xuống mặt đất.
Dương Gia Lập tách ngón tay đếm, đã hơn nửa năm rồi.
Cậu nhìn phong cảnh dần chuyển sắc bên ngoài, thở ra một hơi dài thườn thượt.
Lúc đóng cửa sổ lại, điện thoại chợt vang lên, là cuộc gọi của Lý Đại,
Dương Gia Lập nhận điện thoại, xém tí nữa thì bị giọng nói vang dội của Lý Đại ở đầu kia làm điếc tai.
Lý Đại cất cao giọng, hồ hởi nói: “Anh Dương, bác sĩ hôm nay nói với em, Vương Dương, Vương Dương!”
Dương Gia Lập cười: “Cậu nói chậm thôi.”
Lý Đại nuốt một ngụm nước bọt, hít thở điều hoà lại cảm xúc, nhưng vẫn khó che đậy được kích động, nói: “Bác sĩ hôm nay nói với em, liệu trình của Vương Dương sắp đến lúc kết thúc rồi, vài ngày nữa là có thế đón cậu ấy về rồi.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT