Vương Dương trần truồng lạnh run quỳ ở trên giường.
Sắc mặt cậu ta gần như trắng xanh, trong mắt lại là sự hèn nhát và sợ sệt.
Sau khi người đàn ông kia xé bỏ tấm ảnh chụp Diệp Đình và Dương Gia Lập ném vào thùng rác thì cuối cùng cũng chịu đứng dậy, thong thả bước từng bước chân ổn định đến trước mặt Vương Dương, ngón trỏ khều cằm cậu ta lên, cười hỏi: “Dương Dương, sợ không?”
Vương Dương rùng mình một cái, run run gật đầu.
“Sợ thì còn cách nào đâu, ai biểu em không được việc làm chi,” trong mắt người đàn ông kia lộ vẻ thương tiếc và sự lạnh lẽo khó phát hiện, “Sắp tới là thời điểm quan trọng rồi, em không có một chút tiến triển nào vậy thì đừng trách tôi sẽ phạt em.”
Giọng nói Vương Dương khàn đi, bi thương nói: “Lần sau em nhất định sẽ nghĩ cách, nhất định sẽ nghĩ cách mà….”
Người đàn ông kia lắc đầu, khẽ thở dài: “Không kịp rồi.”
“Ngày đó sắp tới rồi, đến lúc đó tôi phải đối đầu trực tiếp với Diệp Đình, bây giờ em lại không có tiến triển gì, tôi cũng chỉ có thể dùng biện pháp khác tốt hơn để đổi được lợi thế mà tôi muốn thôi, nằm xuống đi.”
Vương Dương run rẩy nằm xuống, trong cổ họng hình như còn phát ra tiếng nấc nghẹn ngào.
Vào khoảnh khắc bàn tay của người kia chạm vào cậu ta, Vuơng Dương không tự chủ được cuộn mình như con chuột.
Người đàn ông kia híp mắt, giọng nói lạnh đến doạ người: “Bác sĩ nói tinh thần của em có vấn đề, nhưng tôi thấy em vẫn còn tốt lắm nhỉ, dạy dỗ lâu như vậy mà vẫn không học được cách nghe lời.”
Hắn ta ghé sát vào, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm Vương Dương: “Em đừng quên, lúc em bị người Diệp Đình hô đánh, ngay cả một công việc làm để sống qua ngày cũng không tìm được, là ai để cho em ăn cơm, em nên trung thành với ai. Em vẫn nên suy nghĩ lại cho cẩn thận, rời khỏi tôi em còn chỗ nào có thể đi đây?”
Vương Dương sợ hãi rụt rè nhìn hắn ta, thật lâu sau cuối cùng cậu ta cũng thả lỏng cơ thể đang cuộn lại của mình, nhắm nghiền hai mắt.
Ngay sau đó, cảm giác đau đớn tàn bạo đã từng trải qua vô số trong quá khứ tựa như một bánh xe có gai nhọn tiếp tục nghiền qua cơ thể gầy gò yếu ớt của cậu ta.
Vương Dương nắm chặt chăn, dù cắn răng nhưng vẫn khóc thành tiếng.
Sau khi trừng phạt kết thúc, Vương Dương xụi lơ ngã trên giường.
Hai mắt cậu ta dại ra nhìn ánh trăng sáng bên ngoài bầu trời tối đen, há miệng thở hổn hển nhưng không nói chuyện.
Người đàn ông kia tao nhã mặc quần áo lại, kéo Vương Dương ôm vào trong ngực, khẽ nói: “Em đừng trách tôi không thương em. Bây giờ là thời điểm quan trọng, chờ sau khi một chuyện đã thành, tôi có được thứ tôi muốn còn em sẽ có thể báo thù chuyện lúc trước, vẹn cả đôi đường. Đến lúc đó tôi sẽ đối xử tốt với em, em phải hiểu chuyện, biết không?”
Ánh mắt Vương Dương không hề có sắc thái nào, lúc lâu sau mới máy móc đáp lại một câu: “Được.”
…..
Sau khi tổng duyệt 5 ngày trên sân khấu, cuối cùng chương trình cũng chính thức bắt đầu.
Ngày xuất phát đi quay chương trình, Diệp Đình tự mình chở Dương Gia Lập đến trung tâm diễn xuất.
Dương Gia Lập nghịch cái nơ bướm màu đen trên cổ áo mình qua hình ảnh phản chiếu trên cửa kính xe, vừa kéo nơ vừa hỏi: “Đây là lần đầu tiên em tham gia một chương trình đó, có chút khẩn trương. Ai da, anh nhìn giúp em coi thắt thế này được chưa, hình như bị lệch…..”
Diệp Đình duỗi ta chỉnh lại cho cậu, cười khẽ: “Bé cưng nhà anh có thế nào cũng đẹp.”
Dương Gia Lập nhìn hắn một cái, hừ mũi một tiếng nhưng khoé miệng lại cong lên.
Chờ khi chỉnh chu quần áo lại xong, Dương Gia Lập duỗi người như một con mèo, lười biếng nghiêng người đến bên Diệp Đình, dọc đường đi Diệp Đình cứ luôn xem tài liệu: “Anh lại làm việc à, vẫn là cái dự án đấu thầu xây dự ở khu Hải An gì đó sao?”
Diệp Đình gật đầu.
Dù sao cũng không có gì phải kiêng dè Dương Gia Lập, hắn nói thẳng: “Sắp tới ngày mở thầu, bây giờ phải nhân lúc kiểm tra xác nhận lại số liệu đấu thầu một lần nữa, đây là hạng mục quan trọng, có được nó thì đây là một ý nghĩ rất lớn đối với tập đoàn trong nước.”
Dương Gia Lập ngướng cổ nhìn sát vào mấy con số dày đặc trên đó: “60%, 62 vạn 78…… Sao lại nhiều con 0 vậy nè, nhìn muốn hoa cả mắt luôn, mẩy kẻ có tiền như anh thật biết chơi.”
Diệp Đình ấn đầu Dương Gia Lập lên vai mình: “Đây là hai số liệu quan trọng nhất trong tài liệu đấu thầu, một cái là giá trúng thầu, một cái là tỉ lệ đầu tư thiết bị kỹ thuật. Cạnh tranh giá thấp, đảm bảo chi phí công trình, chất lượng của dự án và lợi ích của cả hai bên, ai ra giá thấp, người đó liền thắng.”
Dương Gia Lập bĩu môi, dời mắt đi: “Bỏ đi, em nghe không hiểu. Em học toán kém mà, thi đại học có 63 điểm, anh cứ tiếp tục nhìn mấy con số thiên văn này của anh, em vẫn nên ngồi nhẩm lại những điều em cần nói trong chương trình thì tốt hơn.”
Diệp Đình cười cười, hôn lên sườn mặt cậu một cái.
Xe chạy tới cửa lớn trung tâm diễn xuất.
Khi Dương Gia Lập mở cửa xe đi xuống, Diệp Đình bỗng nhiên kéo hắn lại, nhét vào lòng bàn tay cậu một món đồ.
Dương Gia Lập mở tay ra nhìn, là một chiếc đồng hồ quả quýt nhỏ xinh.
Dương Gia Lập nhíu mày, hỏi: “Anh đưa em làm gì?”
Diệp Đình cũng lấy từ trong ngực ra một chiếc y chang như vậy, cười nói: “Ngày em quyết định làm lại từ đầu với anh, anh đã cho người làm ra hai chiếc đồng hồ này để làm kỷ niệm. Em mở ra xem đi.”
Dương Gia Lập tò mò mở ra nhìn.
Mặt đồng hồ tinh xảo, sau nắp có một màn hình tối nhỏ, là tấm hình của cậu và Diệp Đình hồi còn đại học.
Dương Gia Lập ngắm nhìn một lát, trong lòng vui vẻ, ngoài miệng lại giả vờ kiêu ngạo: “Lắm trò quá.”
Cậu bỏ đồng hồ vào trong túi tiền, lúc xoay người đi, Diệp Đình kéo tay cậu lại.
Dương Gia Lập hỏi hắn: “Sao nữa?”
Diệp Đình bình tĩnh chỉ chỉ vào mặt mình: “Không hôn một cái rồi hẵng đi sao?”
Hô hấp của Dương Gia Lập cứng lại, gương mặt lập tức đỏ bừng.
Cậu nhìn sang tài xế, tài xế rất thức thời nhìn ra ngoài cửa sổ, làm như chưa nghe thấy gì cả.
Dương Gia Lập thấp giọng nói: “Anh không biết xấu hổ, bây giờ anh cũng không phải bạn trai em, hôn cái gì mà hôn, không hôn.”
Diệp Đình vẫn chỉ tay vào mặt mình, trong mắt hiện vẻ mong chờ, ý tứ rất rõ ràng.
Dương Gia Lập nhìn ánh mắt này của hắn, lồng ngực hơi mềm xuống, hồi lâu sau, yết hầu cậu hơi chuyển động, tiến đến bên tai Diệp Đình, hà hơi khẽ cười nói: “Chờ tối ghi hình xong về rồi tính.”
Nói xong, cậu đẩy tay Diệp Đình qua, cười lớn chạy vào trung tâm diễn xuất.
Diệp Đình nhìn bóng dáng vui vẻ như cừu non của cậu phía xa xa, độ cong trên khoé miệng hắn càng lúc càng lớn.
Tài xế ở phía trước hỏi: “Diệp tổng, bây giờ đi công ty hay sao ạ?”
Diệp Đình vuốt ve chiếc đồng hồ quả quýt ấm áp trong lòng bàn tay, cười khẽ: “Hôn một cái còn phải đợi đến tối, bỏ đi, nghe em đấy….Lái xe đi, đi đến công ty.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT