Gia Kiệt vừa dứt câu, tay cậu nắm phắt lấy chiếc khẩu trang và kính râm mà kẻ theo dõi đang ngụy trang trên mặt. Vừa giật một phát mạnh, vừa tung đòn đá vào bụng hắn. Là một đòn đá chí mạng. Tên hung thủ ôm lấy chiếc bụng đáng thương của hắn, ngã khụy xuống nền đất. Lấp ló khuôn mặt hắn sau lớp tóc, là một thanh niên điển trai. Mà khoan đã, vóc dáng này, khuôn mặt này nữa... là Khang Nguyên. Ơ, sao lại là cậu ta. Chẳng phải lúc sáng đã bảo rằng đang nằm giường ở nhà à? Cậu ấy bảo không đi cơ mà
- Ơ,ơ. Sao lại là tên đầu thối nhà cậu. Ơ, chẳng phải cậu bảo không đến được cơ mà. Mà khoan đã, sao cậu lại theo dõi chúng mình. Lại còn nguỵ trang như vậy nữa chứ? - Gia Kiệt nói, trong đầu cậu là một vạn câu hỏi vì sao và mớ hỗn độn. Tôi, Thư Hân và Kha Kì cũng chẳng bình tĩnh gì. Là rối tung cả đầu óc với câu hỏi tại sao Khang Nguyên lại đi theo theo dõi chúng tôi.
- Ây da. Cái đồ đầu thối là cậu. Đá một cú tôi sắp thành kẻ liệt giường thật rồi này. - Khang Nguyên ôm chiếc bụng đáng thương từ từ đứng dậy.
- Chết tiệt. Vốn chỉ định đi theo gây bất ngờ cho bọn cậu, để các cậu thấy Khang Nguyên đến hội sách trước các cậu. Đằng này lại bị phát hiện. Mình chẳng định theo dõi làm gì, chỉ tại đi cùng đường nên muốn trốn không để các cậu phát hiện thôi. Mà nếu hỏi tại sao phải gây bất ngờ hả? Ta da, đã lâu không gặp, có tí quà từ quê mẹ mình gửi cho các cậu nè.
- Lại còn màu mè, không phải chỉ cần gặp đưa bọn mình là được rồi à. Đúng là trẻ con. - Kha Kì cầm lấy túi đồ Khang Nguyên đưa cho. Phân phát cho từng đứa.
- Chỉ định giỡn một tí thôi, ai dè lại thành ra như vậy. - Khang Nguyên lầm bầm trong miệng.
- Nhưng chẳng phải mình có ý tốt hay sao. Cất công lẩn trốn như vậy rồi.
- Ừ, là cậu tốt, cảm ơn cậu nha. - Tôi nói cảm ơn với Khang Nguyên. Một phần là vì muốn không khí vui vẻ trở lại. Đọc truyện tại # TrumTr uyen.O RG #
- A, sớm biết là tên đầu thối nhà ngươi, ta đã đánh cho một phát bay lên cả cung trăng rồi. Trả món nợ năm xưa - Gia Kiệt nói, đưa ánh mắt lườm sang Khang Nguyên.
- Hay, hay lắm. Có giỏi thì vào đây PK. Ta đây sống chết với tiểu tử thối nhà người. - Khang Nguyên nói, nhào vồ lấy người Gia Kiệt.
Tình huống nguy cấp. Hai đứa trẻ con cùng nhau đấu đá giữa đường như vậy, chúng tôi chẳng sợ tụi nó bị thương. Chỉ là người qua đường đều nhìn đám chúng tôi với ánh mắt kì lạ. Và để tránh khỏi những ánh mắt đó, Thư Hân cũng đã vào giải vây. Cuối cùng thì chúng tôi cũng đã yên ổn đi cùng nhau đến hội sách.
Hội sách Hè
Những dòng người đong đúc chen lấn nhau, le lối vào cổng hội sách. Năm nay có vẻ là năm đầu tư nhất, số lượng nhà xuất bản đến đây cũng gần gấp đôi năm trước. Về trang trí, chủ đề, các hoạt động cũng sôi nổi hơn hẳn những năm rồi. Một bầu không khí thật nhộn nhịp.
Chúng tôi đến vầy soát vé, đưa vé đã có sẵn từ trước để vào cổng. Vốn hội sách hè những năm về trước mở bán rất ít vé. Nên là để rút kinh nghiệm, tôi đã phải lang thang khắp các diễn đàn mua lại vé chợ đen. Ai dè công sức của tôi đều công cốc cả. Vì số lượng nhà xuất bản cũng như quy mô năm nay rất lớn, nên là hội sách mở bán rất nhiều vé. Kể cả đến hôm nay quầy bán vé quá nhộn nhịp. Ôi, thật là tiếc những đồng tiền yêu dấu của tôi cơ mà.
....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT