Bệnh viện nhân dân số 2 thành phố B
"Ổn rồi đấy cháu. Bây giờ về nhà chỉ cần lưu ý tránh không đi lại và tiếp xúc với nước khoảng hai tuần thì vết thương sẽ mau lành thôi." Bác sĩ ngồi sơ cứu rồi băng bó lại vết thương cho tôi. Rồi cẩn thận dặn dò tỉ mỉ từng chút một.
"Nghe chưa hả con bé kia. Đúng là chẳng làm nên tích sự gì cả." Gia Kiệt đứng làu bàu trách móc.
"Không cần phải lo. Có mình ở chung với Vương Nghi, chắc chắn bệnh nhân sẽ được chăm sóc tốt nhất có thể." Kha Kì vỗ ngực ra vẻ.
"Hay là Vương Nghi chăm sóc lại câu đây?" Thư Hân nói, tính tình Kha Kì cả đám ai cũng biết cả, vừa hậu đậu lại vừa chậm chạp.
Cả đám đang thảo luận xem việc mấy tuần tới Kha Kì sẽ chăm sóc tôi ra sao. Tôi vì lòng hơi bồn chồn, cuối cùng cũng lấy hết can đảm hỏi bác sĩ:
"Cháu hỏi một tí được không ạ. Một chút cháu có thể đi lại bình thường chứ ạ. Cháu thấy không còn đau nữa đâu." Tôi khẳng định bằng cả danh dự của tôi, à thì có đau một chút, nhưng không sao.
Bác sĩ nhếch môi cười một tiếng rồi bảo:
"Này cô bé, cháu có ham học thì cứ để lành lặn rồi học cũng chẳng muộn đâu. Cứ việc xin nghỉ phép vài hôm ở nhà tịnh dưỡng đã. Phải tránh đi lại hết mức có thể."
"Vương Nghi à, cậu đúng là thần tượng của mình. Chắc cậu lại muốn đến thư viện trường tự học nữa hả? Chân bị thế thì nghỉ vài hôm không sao đâu." Khang Nguyên sau khi nghe tôi nói liền quay sang nhìn tôi, hai con mắt long lanh như vẻ fan cuồng được thấy thần tượng bị thương vẫn lên sân khấu vậy. .
Ngôn Tình SắcMấy đứa kia cũng liên tục phụ hoạ thêm lời của Khang Nguyên
"Đúng, đúng vậy. Phải chi mình cũng có niềm đam mê việc như Vương Nghi."
...
"Ơ, mình đâu bảo muốn đi học. Mình không đến thư viện hay động vào sách vở từ hai tháng trước rồi." Tôi hơi hoang mang trước lời nói của đám tụi nó và cả bác sĩ. Rõ là tôi đâu có muốn đi học đến nỗi ngu ra như thế.
"Vậy cháu muốn làm gì mà phải vội thế?" Bác sĩ hỏi tôi.
"Ừ, cậu muốn đi đâu vậy Nghi?"
"À ừm, hôm nay hội sách giảm giá tới 70%, cháu muốn đi mua sách ạ. Huhu vốn cháu đã liệt kê ra một danh sách những quyển phải mua được trong đợt giảm giá này, vậy mà..." Tôi tiếc nuối ngậm ngùi kể câu chuyện cho bác sĩ nghe. Chưa dứt lời, Gia Kiệt đã lao vào mắng chửi:
"Não cậu bị úng nước rồi hả? Chân chẳng đi được mà không lo, lại đi lo mấy quyển sách của cậu."
Bác sĩ cũng nói theo:
"Không được đi đâu. Mấy chuyện không cần thiết như vậy thì cháu cứ ở nhà tịnh dưỡng đi." Nói xong, bác rời khỏi phòng khám để lại năm đứa chúng tôi.
"Mình chẳng còn gì để nói với cậu luôn." Thư Hân nói, rồi đi lại chổ tôi xem băng bó thế nào.
Khi thấy tôi như sắp khóc đến nơi, Kha Kì mới lên tiếng:
"Thôi. Cậu muốn mua sách gì thù ghi ra danh sách đi. Mình đi mua. Nhớ trả lại tiền đó hihi."
" Ừ, vậy cũng không tồi." Khang Nguyên nói.
Sau khi nghe Kha Kì nói xong, tôi mừng như muốn nhảy cẫng lên. Lập tức lấy note ra, soạn danh sách các quyển mà tôi đã đợi để ngày hôm nay mua được rồi gửi cho Kha Kì.
"Này, cậu có điên không hả? Cái danh sách này dài hơn cả chiếu của vua đấy." Kha Kì nhìn vào danh sách, nói.
"Không sao, mua đi. Giảm 70% lận, phải tranh thủ chứ." Tôi nói rồi cười hì hì. Mặc cho tụi nó đang đưa tôi lên xe lăn đẩy ra khỏi viện, trong đầu tôi chỉ có tư tưởng về mấy quyển sách thân yêu.
Trên đường Gia Kiệt đẩy tôi trên xe lăn, mấy đứa khác cũng đi gần sát. Gia Kiệt mở giọng nói:
"Chẳng hiểu sao ra nông nổi này. Lại tức chuyện này nữa chứ, rõ là đi để nhìn mặt nam thần của Kha Kì, mà cả đám hay nhân vật chính chưa được gặp, cậu lại là người gặp đầu tiên." Gia Kiệt nói với giọng ấm ức.
" Cậu tiếc một thì có người tiếc mười kìa." Thư Hân chọc Kha Kì, có vẻ Kha Kì cũng đang buồn thật.
Tôi vội vào an ủi:
" Không sao đâu. Lần này không gặp thì có lần sau mà. Với lại mục đích theo đuổi người ta của ai kia cũng chưa bị dập tắt đâu, đúng không hả?"
"Đương nhiên rồi, mình mà theo đuổi phải đến đích mới thôi. Đợi lần sau các cậu sẽ được gặp hết. Mình sẽ thành thám tử canh me trang cá nhân của cậu ấy tiếp tục." Kha Kì nói xong, dường như xung quanh nó đầy một luồng khí, luồng khí đen của sự mê trai đến ngu người.