Diệp Lạc Anh dường như không ngờ rằng nàng sẽ hỏi câu này nên đứng lặng một lúc lâu.
Tô Tô cũng không ngờ có một ngày mình sẽ đi cầu hôn một nam nhân.
Nàng lo lắng đến mức hai tay ở dưới ống tay áo nắm chặt thành quyền.
“.... Xin lỗi.” Diệp Lạc Anh do dự một hồi, cuối cùng cười khổ, “Chúng ta không hợp.”
Dù linh cảm mình sẽ nhận được câu trả lời này nhưng nàng vẫn cảm thấy vô cùng thất vọng và bối rối khi nghe câu trả lời từ chính miệng hắn.
“Có thể cho ta một lý do không?” Tô Tô cúi đầu, cố gượng cười, “Cho ta một lý do... huynh đột nhiên không thích ta nữa.”
Diệp Lạc Anh đưa tay nắm cánh cửa khắc hoa, năm ngón tay gần như cắm sâu vào cánh cửa gỗ, đến nỗi gân xanh nổi lên, người hắn khẽ run lên.
Nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ bình tĩnh, hắn khẽ mỉm cười: “Ta cảm thấy nàng và ca ca ta rất xứng đôi.”
Đây là lý do à?! Trên đời sao lại có lý do ngớ ngẩn như thế hả?!
Tô Tô hoài nghi nhìn hắn: “Ý của huynh là gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Diệp Lạc Anh khô khan nói, “Nàng không nên tới tìm ta, đi tìm ca ca đi, huynh ấy nhất định sẽ đồng ý cưới nàng.”
Tô Tô cảm thấy nhục nhã, khi thích ta thì ôn nhu và quan tâm ta, nói ta tốt chỗ này tốt chỗ nọ. Khi không còn thích ta nữa thì không thèm liếc mắt nhìn ta lấy một cái, cứ như hận không thể đá ta sang chỗ của người khác ngay vậy!
“Tốt, tốt lắm.” Giọng nói Tô Tô có chút nghẹn ngào, “Ta xem như đã hiểu rõ ngươi. Ngươi không muốn nhìn thấy ta đúng không? Được, ta đi, ta đi là được chứ gì?”
Nàng không thèm ở đây để tìm sự khổ đau.
Thiên hạ nơi nào mà chả có cỏ lạ, cớ chi phải luyến tiếc mãi một nhành hoa? (1)
Tô Tô xoay người chạy đi, bỏ lại Diệp Lạc Anh ở sau lưng rất xa.
Diệp Lạc Anh nhìn bóng lưng nàng chạy như điên, mở miệng muốn nói nhưng cuối cùng không nói một lời nào.
Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó dựa lưng vào cánh cửa khắc hoa rồi từ từ trượt người xuống và ngồi ở trên mặt đất, vẻ mặt đầy đau thương, còn trong lòng đau đớn và bàng hoàng.
Tất nhiên ta muốn cưới nàng rồi. Đến bây giờ ta vẫn thích nàng như lúc đầu, nhưng mà.... Đại ca cũng rất thích nàng....
Đại ca là người mà ta kính trọng và yêu quý nhất. Từ nhỏ đến lớn, huynh ấy vẫn luôn chăm sóc cho ta, yêu thương ta, dạy ta biết chữ, dạy ta cưỡi ngựa, dạy ta đạo lý làm người. Ta sao có thể cướp đi người mà huynh ấy yêu?
“Ca ca suốt thời gian qua đều sống rất vất vả. Những gì huynh ấy làm đều vì Diệp gia và những người khác.” Diệp Lạc Anh lẩm bẩm, “Bây giờ khó khăn lắm huynh ấy mới thử nghĩ cho bản thân mình một lần. Thân là đệ đệ, ta nào có thể không tác hợp cho huynh ấy?”
“Tô Tô là một cô nương tốt, theo lý nên xứng với một tuyệt thế anh hùng.” Hắn nói tiếp, “Sức khỏe ta không tốt, ta không biết làm gì khác ngoài việc đọc sách và viết chữ. So với ta, ca ca càng ưu tú và càng hợp nàng ấy hơn....”
Hắn cố thuyết phục mình bằng những lý do này.
Nhưng lý do thực sự là gì đây?
*******
Diệp Lạc Anh nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy trong rừng ngày hôm đó khi đang đuổi theo Tô Tô.
Dưới gốc cây đại thụ màu xanh nhạt, Diệp Kinh Cức đè Tô Tô vào thân cây màu nâu, trông rất thân thiết và quấn quýt.
Diệp Lạc Anh vội vàng nấp mình ở sau rặng tre, nhìn trộm hai người qua những kẽ lá.
Hắn thấy lưỡi đại ca đang liếm tai nàng, cổ nàng, trên xương quai xanh của nàng.
Hắn thấy Tô Tô nheo mắt lại, cắn môi, vẻ mặt khó nhịn, nhưng trên mặt dần dần lộ vẻ ửng hồng quyến rũ.
Lúc bình thường, hai người khi gặp nhau đã mắng chửi nhau như thể là kẻ thù sinh tử. Nhưng bây giờ, cơ thể của hai người quấn lấy nhau, giống như hai con rắn đang dính chặt lấy nhau.
Cổ tay màu đồng của đại ca ấn vào hông nàng và nâng nàng lên, gần như nâng đỡ toàn bộ cơ thể nàng.
Hai chân nàng không thể chạm đất, nàng giãy giụa hai lần thì hai chân lần lượt cuốn lấy chân và eo của huynh ấy, giống như một cây nho mềm mại.
Sau đó, bọn họ hôn nhau trong tư thế này.
Cho dù ngày thường họ có mắng chửi nhau thậm tệ như thế nào nhưng từ góc độ của người đứng xem thì họ thực sự rất thu hút lẫn nhau.... Lời nói có thể giả bộ nhưng cơ thể còn có thể giả bộ sao? Cơ thể họ gần như không thể tách rời, cứ như hận không thể hợp thành một ngay vậy.
Cũng chính vì lý do này, Diệp Lạc Anh cảm thấy đau đớn và bối rối.
Sở dĩ hắn có thể thẳng thắn theo đuổi Tô Tô là vì đại ca không thích nàng ấy và nàng ấy cũng không thích đại ca.
Nhưng nếu họ lưỡng tình tương duyệt thì sao? Sau khi đã trải qua nhiều chuyện như thế, hai người đó đột nhiên phát hiện ưu điểm của nhau rồi yêu nhau lần nữa thì sao?
Vậy ta phải đi đâu đây?
“Giờ ta phải làm gì đây?” Diệp Lạc Anh ngồi dưới đất, hai tay che mặt và lẩm bẩm, “Giờ ta phải làm gì đây?”
Có rất nhiều lý do để chia tay nhưng hắn vẫn không muốn chia tay nàng như thế.
Hắn vẫn còn thích nàng, vẫn còn yêu nàng. Hắn rốt cuộc phải làm gì bây giờ mới tốt đây?
Tô Tô đương nhiên không biết nỗi khổ trong lòng của Diệp Lạc Anh.
Nếu biết được chắc sẽ hét lên một tiếng: Không cần lo lắng, ta và Diệp Kinh Cức không chỉ là kẻ thù trong kiếp này, ta và hắn kiếp sau vẫn là kẻ thù và chúng ta sẽ không bao giờ ở bên nhau đâu!
Nhưng nàng không biết rằng, Diệp Lạc Anh cũng sẽ không chủ động nói cho nàng biết.
Hai người cùng rơi vào trầm tư, sau đó hiểu lầm càng lúc càng sâu, tình cảm giữa hai người càng lúc càng nhạt dần....
Sau khi rời khỏi chỗ Diệp Lạc Anh, nàng về thẳng phòng mình.
Tại sao nàng lại không đi tìm Diệp Kinh Cức ư? Đùa gì thế, tìm hắn thì quả thực là tìm sự hành hạ, trừ phi nàng uống quá nhiều nước cống khiến cho não hỏng nên mới đi hỏi hắn là: “Huynh tình nguyện cưới ta chứ?”
Đối phương nhất định sẽ cười lạnh ba tiếng, sau đó mắng nàng sôi máu!
Kết quả, ngay khi cửa phòng vừa mở ra, bên trong sáng lên một ánh đèn nhỏ như hạt đậu, một bóng người cao lớn đứng bên cạnh ngọn nến, một cái bóng đen dài từ trong ra ngoài phủ xuống người Tô Tô.
Tô Tô kinh ngạc nhìn vị khách không mời mà đến kia.
Đối phương chậm rãi xoay người nhìn nàng, mái tóc đen thẳng buông ở sau lưng, giống như một chiếc áo choàng đen hình như vừa mới được giặt xong nên nhìn có chút ướt át lạnh lẽo. Hắn đặt quyển binh thư trong tay xuống, nhàn nhạt nói: “Về rồi à?”
“Sao huynh lại ở đây?” Tô Tô hỏi.
Diệp Kinh Cức im lặng nhìn nàng một cái rồi từ từ bước đến, giúp nàng đóng cửa lại.
Cửa phòng đóng lại, bên trong chỉ còn hai người họ.
Trong màn đêm tĩnh mịch, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, chỉ có một ngọn nến đung đưa nhè nhẹ ở trên bàn làm bạn. Ánh nến mờ nhạt chiếu xiên vào mặt Diệp Kinh Cức, khiến cho nét mặt cứng rắn lạnh lùng dần trở nên dịu dàng ôn hoà hơn.
Hai người cứ nhìn nhau, không ai ngoảnh mặt đi, cũng không ai cất tiếng nói chuyện.
Chỉ đến khi ngọn nến nứt ra và một tia lửa phát ra, Tô Tô mới định thần lại, quay mặt đi, ho khan một tiếng: “Không có việc thì không lên Tam Bảo Điện (2). Nói đi, huynh tìm ta làm gì?”
Diệp Kinh Cức thật nhìn nàng thật lâu, sau đó đột nhiên nói: “Muốn hỏi nàng một câu.”
“Nói đi.” Tô Tô mới vừa mới dứt lời, trong lòng thầm nói: Lời thoại này sao có chút quen quen vậy? Có vẻ như ta vừa mới nói với ai đó một lần rồi thì phải....
Hai tay Diệp Kinh Cức ấn lên vai nàng, buộc nàng định thần lại và nhìn mình.
Hắn chăm chú nhìn nàng, hỏi từng chữ: “Nàng đồng ý gả cho ta chứ?”
******
(1) Nguyên văn là: Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, hà tất đơn luyến nhất chi hoa? (天涯何处无芳草, 何必单恋这支花?) – ý là thiên hạ thiếu gì người tốt, không nhất thiết phải yêu một người – “Xuân tình” của Tô Đông Pha.
(2) Tam Bảo Điện là nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo. Ngoài ra còn là nơi để sách kinh và là nơi người tu hành nghỉ ngơi. Đây đều là những nơi tôn nghiêm quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào. Vì thế, nếu không có việc gì quan trọng thì không được vào Tam Bảo Điện, từ đó có câu “Không có việc thì không lên Tam Bảo Điện.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT