Ai cũng có tư cách để đưa ra những lời nhận xét không tán thành hoặc chê bai ta, nhưng riêng Diệp Kinh Cức thì không được và Diệp Lạc Anh thì càng không được phép!
Nếu không phải vì hai huynh đệ các người, ta sẽ bị ép làm ni cô à?!
“Là bởi vì ta.” Ngoài dự liệu của Tô Tô, Diệp Kinh Cức cư nhiên thừa nhận.
Nàng vẫn túm lấy cổ áo hắn nên hắn từ từ nâng một bàn tay lên rồi nắm lấy tay nàng. Lòng bàn tay ấm áp bao bọc lấy những ngón tay lạnh lẽo của nàng.
“Vì thế, ta sẽ chịu trách nhiệm.” Giọng nói bình tĩnh và kiên quyết của hắn vang lên trong bóng tối, “Ta sẽ cưới nàng.”
Tô Tô trợn mắt nhìn hắn. Thật lâu sau, nàng mới mới khẽ thở dài, bật cười: “Không ngờ trên đời này, người đầu tiên cầu hôn ta lại là huynh.”
“Ta cũng không ngờ rằng....” Diệp Kinh Cức cũng cười, không biết là nụ cười tự giễu hay là thản nhiên, tiếng vàng ngọc vang vọng bên tai nàng, “Trên đời này, người đầu tiên ta cầu hôn lại là nàng.”
Vạn vật vô thường (*) mà, Tô Tô không khỏi cảm thán.
(*) Vạn vật vô thường: Mọi thứ trên đời luôn luôn chuyển biến, không có thứ gì tồn tại mãi với thời gian.
Nếu như nguyên chủ của thân thể này còn sống và nhìn thấy Diệp Kinh Cức cầu hôn mình, chắc chắn cô ta sẽ oà khóc vì sung sướng mất.
Nhưng mà ta không phải nguyên chủ, thực sự cười cũng không nổi, huống chi là khóc, ta chỉ cảm thấy nuối tiếc.... Tại sao lại là huynh?
Tại sao lại là Diệp Kinh Cức? Tại sao không phải là Diệp Lạc Anh chứ?
Thứ mình muốn thì không tới, thứ mình không muốn thì tự dưng lại đến.
Ta rốt cuộc nên chọn như thế nào đây?
Tô Tô lựa chọn lắc đầu: “Thôi quên đi, gả cho một người chán ghét mình thì có khác gì cả đời xuất gia niệm Phật. Cho dù là gì đi chăng nữa thì ta cũng phải làm quả phụ!”
Khoé miệng Diệp Kinh Cức giật giật, cánh môi hơi run, hắn run rẩy nói, “.... Ta sẽ không để nàng làm quả phụ đâu.”
“Sao cơ? Vậy thì ta không thể đồng ý rồi.” Tô Tô nhướng mày, duỗi một ngón tay ra, chỉ cho hắn một lý do chính đáng, “Huynh thử nghĩ mà xem! Ta gả cho huynh với tư cách là hào môn thế gia. Không những cho huynh ăn, cho huynh ở, còn phải giúp huynh rửa sạch tội danh, chấn hưng gia nghiệp.... Còn huynh thì sao? Huynh cần làm cái gì? Huynh chỉ cần đuổi cổ mấy tên hòa thượng là có thể nhận được nhiều lợi lộc như vậy.... Cuối cùng còn muốn ngủ cùng với ta, ta lỗ quá rồi!”
Thật là càng nói càng kỳ cục, khoé miệng Diệp Kinh Cức giật giật: “Vậy nàng muốn thế nào?”
“Thành thân chắc chắn không được.” Tô Tô bỏ ngón tay xuống, thản nhiên nói, “Nhưng đính hôn thì có thể.”
Quan niệm của người hiện đại là: Chỉ cần bạn chưa kết hôn thì bạn vẫn được coi như người độc thân.
Nhưng quan niệm của người xưa thì không phải vậy, đính hôn đôi khi lại được coi như là đã thành thân. Gia đình hai bên một khi đã tiến hành lễ nạp thái rồi đến lễ nạp cát (**) thì về cơ bản được coi như người một nhà. Trừ phi xuất hiện biến cố lớn, thì tuyệt đối sẽ không có khả năng từ hôn!
Một khi từ hôn thì đồng nghĩa với việc đôi bên trở mặt thành thù!
Vì thế phản ứng đầu tiên của Diệp Kinh Cức khi nghe được những lời này của nàng là nghĩ nàng cố làm ra vẻ.
Muốn gả cho ta cứ nói đi, cần gì phải ngượng ngùng xoắn xít nói gì mà đính hôn trước, gì mà kết quả không giống nhau?
Vừa buồn cười vừa bất lực liếc nhìn Tô Tô, hắn gật đầu rồi nói: “Được.”
Ta khinh, sao huynh lại dễ dãi như thế hả?! Tô Tô kinh ngạc nhìn đối phương, tại sao ta lại không biết huynh lại là người dễ nói chuyện như này nhỉ?
“Ta nói trước cho huynh biết.” Tô Tô nghi ngờ đối phương không hiểu ý tứ trong lời nói của mình nên nàng liền giải thích cặn kẽ cho đối phương, “Đính hôn chỉ là để đối phó với đám hòa thượng kia thôi nên đây chỉ là kế sách tạm thời. Chờ mọi chuyện ổn thỏa rồi, chúng ta lập tức giải trừ hôn ước!”
Diệp Kinh Cức nhìn nàng, trong lòng nghĩ—— Lại làm kiêu rồi!
Một khi đính hôn, muốn giải trừ hôn ước cũng khó! Nhưng mà đối với hắn cũng không quan trọng.
Dù bây giờ hắn đã thay đổi cách nhìn về Tô Tô nhưng vẫn chưa đến mức rất muốn cưới nàng. Bây giờ, lý do phần lớn lấy nàng là vì Diệp gia và Lạc Anh.
Như nàng đã nói, sau khi đính hôn, Tô Trung Chính nhất định sẽ giúp Diệp gia mình oan. Chờ đến lúc minh oan xong, nếu nàng muốn gả thì cưới luôn, còn nếu nàng không muốn gả thì hắn cũng sẽ không ép buộc nàng.
“Ta sao cũng được.” Vì thế hắn thành thật nói, “Nhưng mà chỗ Tể tướng đại nhân, nàng tính làm gì?”
Vất vả lắm mới tìm được một hiền tế, Diệp Kinh Cức nghĩ rằng ông ta thà giết mình chôn trước mộ tổ tiên còn hơn là thả mình đi!
“Không sao đâu!” Tô Tô vỗ ngực, “Cha ta yêu ta nhất! Ta sẽ đích thân đến gặp cha nói chuyện!”
Sau khi giải quyết xong mọi việc thì đã gần nửa đêm.
Diệp Kinh Cức nửa đêm chạy vào khuê phòng của cô nương đã không được rồi, sao có thể ở lại đây qua đêm được? Nếu hắn làm như thế thì thanh danh của hắn sẽ bị bôi đen. Dù gì thanh danh của Tô đại tiểu thư đã xấu tận đáy cốc rồi, có xấu đi nữa cũng chẳng sao.
Thế là cả hai ai về nhà nấy.
******
Ngày hôm sau, Tô Tô chạy đến tìm Tô Trung Chính, kể hết sự tình ngày hôm qua cho ông nghe.
“Cha, huynh ấy đã cầu hôn con rồi.” Tô Tô vào thẳng vấn đề chính.
Tô Trung Chính vốn đang ngồi ăn sáng, nghe vậy liền phun ra một ngụm súp chim bồ câu.
Ông vỗ ngực để thuận khí. Ở bên cạnh, hai mắt Mẫn phu nhân sáng rực lên như đèn tín hiệu dùng để khai thác mỏ, chiếu thẳng vào người Tô Tô: “Con, con nói gì cơ?”
“Nương, huynh ấy đã cầu hôn con rồi.” Tô Tô quay lại nhìn bà, giọng nói bình đạm, cố gắng biến sự việc này thành chuyện nhỏ tầm thường, “Con đã đồng ý rồi, đính hôn trước nhưng không có thành thân.”
“Được chứ, được chứ! Đương nhiên là được!” Mẫn phu nhân kích động chắp tay trước ngực, không ngừng niệm Phật, “Đúng là Phật Tổ phù hộ, con gái ngoan nhà ta cuối cùng cũng tìm được lang quân như ý rồi.”
Tô Tô méo miệng, Phật Tổ hẳn là rất hận ta, nếu không sao lại để ta tìm được một “lang” quân như ý như này chứ!
Gia hỏa này chắc chắn chính là một con sói, một con sói ăn thịt người, một con dã thú!
Bên kia, sau khi Tô Trung Chính ho khan xong, ông thở ra một hơi rồi nói: “Cậu ta nói với con những gì?”
“Không có gì cả, chỉ hỏi con có đồng ý gả cho huynh ấy không?” Khoé miệng Tô Tô giật giật.
Nàng nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, khi mình bị hắn đè lên bàn và nhỏ sáp nến vào người.
Lúc ấy mình không có cảm giác gì, bây giờ nghĩ lại thì đúng là càng nghĩ càng cảm thấy hụt hẫng, càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.
Tô Trung Chính và Mẫn phu nhân nhìn nhau.
Hai người không biết trong lòng Tô Tô đang nghĩ gì, chỉ thấy mặt nàng càng ngày càng đỏ, đầu càng ngày càng cúi thấp xuống, giống như đang lạc vào chốn thần tiên.
Vì thế hai người cùng nở một nụ cười, bởi vì cảm thấy con gái mình nhất định rất thích người kia! Nếu là thế thì quá tốt rồi!
Dù sao Tô gia nhà mình cũng không thiếu tiền, không thiếu quyền thế, chỉ cần đó là người con gái thích, lương thiện, đàng hoàng, có thể giúp con gái chống đỡ sự tấn công của đám hòa thượng kia thì ông bà đều chấp nhận.
“Ừm.” Nghĩ đến đây, Tô Trung Chính bèn nói, “Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi. Con bảo cậu ta đi chuẩn bị lục lễ đi. Nếu cần tiền thì cứ nói với ta, nhưng mà quy trình không được lược bớt đâu đó. Bằng hữu gần xa cũng phải gởi thiệp mời nữa. A Mẫn, nàng hãy dạy con bé những thứ cần biết trước khi thành thân nhé và nhớ chuẩn bị hỷ phục và mấy món nữ trang nữa.”
Tô Tô càng nghe càng thấy lạ: “Con chỉ là đính hôn, không phải thành thân đâu mà cần phải chuẩn bị hỷ phục?”
––––––––
Chú thích: (**) Lễ nạp thái và lễ nạp cát là một trong sáu nghi lễ (còn gọi là lục lễ) cưới hỏi ngày xưa. Lục lễ gồm: Lễ nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chính, thỉnh kỳ và thân nghinh.
– Lễ nạp thái: Dân gian gọi là lễ chạm ngõ, nhà trai đưa sính lễ đến nhà gái.
– Lễ vấn danh: Hai bên trao đổi danh thiếp, ghi rõ họ tên, ngày tháng năm sinh (sinh thần bát tự) để so tuổi, xem hai bên có hợp mệnh nhau không.
– Lễ nạp cát: Dân gian gọi là lễ ăn hỏi. Sau khi làm lễ vấn danh xong, nhà trai liền đánh tiếng hỏi nhà gái muốn sính lễ như nào.
– Lễ nạp chính: Còn gọi là lễ “thách cưới” nhà trai, nhà gái có quyền đòi hỏi sính lễ cho gia đình mình.
– Lễ thỉnh kỳ: Lễ xin định ngày giờ làm lễ cưới, do nhà trai quyết định.
– Lễ thân nghinh: Lễ rước dâu về nhà chồng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT