Nhìn xem, đối diện là Thái phó đại nhân, ra cửa chính là Diệp Kinh Cức, rất là tiện lợi luôn~ Buổi sáng có thể ngủ cùng người này, đến giữa trưa ăn một bữa cơm, ngủ trưa thì ngủ nốt với người kia, ngủ xong nói không chừng còn có thể kịp về nhà ăn bữa cơm chiều….
Kết quả, vì tiện lợi của một đám phản bội cùng với tác giả, khổ cho một nhà già trẻ của Diệp tướng quân, cha mẹ huynh đệ, bao gồm cả tiểu đệ đệ cũng phải chịu liên lụy vì hắn. Người bị chém đầu thì bị xử trảm, kẻ bị đưa vào Giáo Phường Ty thì bị đưa vào Giáo Phường Ty. Hắn vì nước tận trung cả đời, kết quả lại lưu lạc đến kết cục này. Diệp Kinh Cức giờ này khắc này giống như là đã chết, nằm trong đại lao, một câu đều không nói nên lời.
Nhìn bộ dáng này của Diệp Kinh Cức, nếu còn là tác giả, có lẽ nàng sẽ cầm bút viết để nữ chính ngủ với hắn.
Mà giờ, nữ chính hiện giờ lại là linh hồn của tác giả, không có biện pháp để làm chuyện đó được. Nhìn khí thế đối phương lạnh lùng như vậy, lương tâm Tô Tô có chút bất an.
Tô Tô có cảm giác mình như một con thỏ sắp chết bởi vì trên người mình phải mang ba gánh nặng: bị người áp, bệnh hoa liễu, toàn thân thối rữa mà chết.
“Người đâu. Thu xếp cho hắn một cái giường cùng chăn bông và mang thêm ít đồ ăn cho hắn.” Tô Tô thở dài, quay đầu phân phó.
“Đại tiểu thư, người không ngủ à?” Đám thuộc hạ kinh hãi, cảm thấy Tô Tô bị bệnh không nhẹ.
“Ngủ, ta về nhà ngủ!” Tô Tô tức giận nói, “Đi, đi, đi. Mau đưa ta về nhà, ta buồn ngủ muốn chết!
“Dạ! Dạ! Dạ!” Đám thuộc hạ nghĩ, rốt cuộc thì cũng hiểu ra ý tứ của Tô Tô. Họ cảm thấy Tô đại tiểu thư phải về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, khôi phục thể lực xong rồi đến tìm Diệp tướng quân tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp. Vì thế, cả đám không dám làm mất thời gian của đại tiểu thư, vội vàng chuẩn bị một cỗ xe ngựa, đưa nàng về phủ Tể tướng.
Dọc đường đi, cho dù là nam tử có vài phần tư sắc hay là đại thúc đã thành thân, cứ thấy xe ngựa của Tô Tô thì lập tức chạy trốn. Ai có thể trốn thì trốn, ai có thể chạy thì chạy. Hoặc những ai không trốn kịp hay thân thủ không nhanh nhẹn thì vội ngồi xổm xuống, trát bùn đất lên mặt mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó tránh ở hai bên đường, cúi đầu chờ xe ngựa Tô Tô đi qua.
Nhìn một màn này, tim Tô Tô bỗng chốc tan nát. Vốn nàng còn tưởng tới đâu hay tới đó, không thể trông cậy vào đám mỹ nam biến thái trong sách thì còn có thể tìm được một nam nhân tốt rồi kết hôn sinh con, sống vui vẻ những năm tháng cuối đời. Nhưng nhìn đi, trên đường chẳng có ai dám ngẩng đầu nhìn nàng lấy một cái, còn có người không cẩn thận nhìn thấy nàng thì hai mắt trắng trợn lên, sợ tới mức hôn mê bất tỉnh.
Cuộc sống này thật khiến người ta phải đau đầu! Tô Tô ở trên xe ngựa nhẹ nhàng rơi lệ.
Ở một nơi khác, bên trong đại lao, cai ngục dựa theo phân phó của Tô Tô, dọn dẹp sạch sẽ phòng giam, trải chăn bông rồi chuyển Diệp Kinh Cức từ mặt đất lạnh băng lên trên giường ấm.
Một lát sau, một tên cai ngục khác còn mang cả rượu và thức ăn đến. Rượu là loại ngon nhất, nữ nhi hồng thượng hạng ủ mười tám năm của Như Ý Lầu, nghe thôi cả người liền ngập tràn men say. Thức ăn là cơm hấp cá của Phong Thành Quán, thịt trắng như tuyết, tinh tế không xương, nhìn qua chỉ khiến cho người ta phải gắp nhanh vào miệng thưởng thức.
Ngày thường, cai ngục đều không được ăn đồ ngon như thế nhưng lại bưng tới phục vụ cho Diệp Kinh Cức. Bởi vì người nào tinh ý thì sẽ nhìn ra, vị này là người trong lòng của Tô đại tiểu thư. Nhìn hắn bộ dáng thấy chết không sợ vậy thôi, nếu như tý nữa hắn nghĩ thông suốt, quyết định đi theo Tô Tô rồi cáo trạng bọn mình không chăm sóc tốt cho hắn thì phải làm sao?
Nếu làm không tốt, lấy tính tình và gia thế của Tô đại tiểu thư, nàng ta có thể chạy vào hoàng cung cáo trạng với Hoàng đế, khóc lóc om sòm đòi lại công đạo cho hắn nữa.
Cho nên không ai dám chậm trễ, cơm ngon rượu ngon đều mang lên cho hắn.
Đám cai ngục tự cho mình thông minh, còn có người mang theo thuốc giải vào, thả vào trong lư hương.
Mùi hương thanh đạm vị bạc hà toả ra, giải hết nhuyễn cốt tát trên người Diệp Kinh Cức.
Tên cai ngục kia một bên thắp lư hương, một bên quay lưng sau Diệp Kinh Cức rồi bắt đầu lải nhải: “Diệp tướng quân, ngài vốn phải chịu khổ ở trong đại lao, bây giờ có ăn có uống, còn có người trị thương cho. Tất cả đều do Tô đại tiểu thư ban cho, ngài nhất định phải nhớ lấy ân tình này, rồi sau này hầu hạ người thật tốt. Như vậy thì ngài mới có ngày yên ổn, chúng tiểu nhân mới yên tâm....”
Hắn vừa mới nói xong, Diệp Kinh Cức nãy giờ còn trầm lặng bỗng mở mắt ra, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên, duỗi tay chụp lấy cai ngục.
“Người đâu…” Cai ngục chỉ mới kịp hét lên hai chữ, đã bị Diệp Kinh Cức vật xuống đất, một tay bắt chéo tay hắn qua sau lưng, tay kia bịt miệng hắn.
Cai ngục sợ hãi nhìn Diệp Kinh Cức.
Mà đôi mắt Diệp Kinh Cức tràn ngập sát ý, nhìn xuống dưới lạnh lùng cười nói: “Ngươi yên tâm… Ta chắc chắn sẽ “hầu hạ” nàng thật tốt!”
Sau đó rắc một tiếng, hắn vặn đứt cổ tên cai ngục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT