Hai người bị ném trên đất vô cùng chật vật còn bị những người xung quanh chỉ trỏ làm Trịnh Giai Mỹ nhận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không còn cách nào khác đành che mặt đứng lên bỏ đi.

Nửa tháng qua hai người ăn uống đầy đủ thậm chí còn có thịt cá, tưởng chừng không cần làm vẫn có ăn nên dù thu thập được vật tư vẫn không thèm nộp lên, bây giờ đám người ở bếp mới nói như vậy ả đành phải lê thân chật vật đến quầy giao dịch nộp đồ.
Tuy hôm nay xui xẻo nhưng trong không gian cô vẫn còn đồ, bây giờ chỉ cần bấm bụng nộp ra một ít vật tư thì có thể ở lì trong căn cứ không cần ra ngoài làm gì cả, so ra ả vẫn còn lời chán.

Điều khiến ả bực bội chỉ có mỗi chuyện cái tên Tạ Thế Kiệt cứ lẽo đẽo theo ả muốn ả nộp luôn phần của mình, đúng là tiện nghi cho hắn, lúc nãy hắn đã biết mình còn vật tư trong không gian rồi, bây giờ không thể nói với hắn là mình đã ăn hết, cái tên nghi thần nghi quỷ này chắc chắn sẽ không.

Một lần nữa hai người đứng trước quầy giao dịch đem ra vài bao mì gói nhưng nữ nhân viên chỉ lạnh lùng nói.
"Xin lỗi, trong hồ sơ hai vị khai báo là dị năng giả cho nên mỗi người phải nộp 5 cân vật tư” - Nữ tiếp tân tại quầy giao dịch nhìn một bàn chỉ có le que vài món của hai người tự nhận là dị năng giả không khỏi khinh thường nhưng vẫn phải mỉm cười tiếp chuyện.
"Sao đám người ở nhà ăn lại nói là chỉ cần 10%, cô thấy tụi tôi không biết nên làm khó à?" - Trịnh Giai Mỹ nghe mỗi người 5 cân vật tư, 2 người đã tốn 10 cân rồi, không gian cô chỉ có chút ít nhiêu đó cũng đã hơn phân nửa của cô rồi.
"Thưa cô, vì dị năng giả luôn luôn được nhiều lợi ích hơn người thường và có lợi tỏng việc giết tang thi và thu vật tư.

Nếu cô không nộp nổi vật tư có thể nộp tinh hạch tang thi"
"Tinh hạch tang thi là gì?"
"Là vật có hình lục giác trong óc tang thi, nó giúp dị năng giả khôi phục dị năng và thăng cấp"
Nữ tiếp viên dù có chút chê hai kẻ dị năng giả này không biết đã đi đâu trong nửa năm qua mạt thế, ngay cả tinh hạch cũng không biết, dù có chuat khinh bỉ nhưng phải mỉm cười chuyên nghiệp.
Trịnh Giai Mỹ và Tạ Thế Kiệt là ai kẻ nhát gan làm sao dám giết tang thi, 3 thâng đầu bọn họ may mắn theo đuôi của một số nhóm người lượm lặt vật tư, 3 tháng sau đã trốn trong cửa hàng tiện ích tránh đông làm sao biết được chứ.
Đau lòng hơn chính là Tạ Thế Kiệt, hắn tưởng chừng mình may mắn thức tỉnh dị năng có thể ngẩn cao đầu nhưng không ngờ bản thân giết vài chục con tang thi lại không biết lấy tinh hạch nếu không bây giờ hắn làm gì cần phải cúi đầu nhờ vả ả Giai Mỹ chứ.

Đúng là không biết hắn đây là may mắn hay xui xẻo khi thức tỉnh nữa chứ.
"Nhưng hai chúng tôi đều không có cả hai" - Trịnh Giai Mỹ bây giờ ỉu xìu nào còn bộ dáng hùng hổ lúc nãy.
"Vậy thì hai vị bắt buộc phải làm công việc như bón phân, cho gia súc ăn, hốt phân, vác gạch xây tường thành ạ" - Nữ tiếp tân một lần nữa cười gượng gạo, chưa thấy hai kẻ dị năng giả nào vô dụng như vậy, ai dị năng giả đều giao vật tự đến đây cân mỏi cả tay, còn hai kẻ này một cân cũng chưa tới.
"Vậy…để chúng tôi tìn cách"
Trịnh Giai Mỹ nói xong liền lôi Tạ Thế Kiệt ra ngoài không quên thu hết đồ trên bàn nhưng bị ngăn lại không cho đem đi lại phải đen mặt lần hai ra ngoài.

Chưa bao giờ ả phải liên tục ngậm cục tức mà không xả được như vậy.
Lúc nãy ả ăn chưa được bao nhiêu đã bị Tạ Thế Kiệt phá đám, bây giờ đói lã không có gì trong bụng.

Vật tư trong không gian bây giờ chỉ còn lại mấy bịch đồ ăn vặt không đủ no nữa, biết vậy lúc nãy ả không mang mấy gói mì nộp lên đó.
"Em…nhìn kìa…" - Tạ Thế Kiệt cũng đau thua kém gì ản, hắn còn không được ăn gì nữa, đau may như Giai Mỹ còn được ăn chút gì đó.

Bây giờ hắn nhìn thấy trứng gà liền muốn ăn trộm.
"Con gà đó bé tốt quá" - Trịnh Giai Mỹ đâu chỉ để ý mỗi trứng mà con gà béo tốt kia mới là mục tiêu của cô, ở nhà cũng có lửa có thể nướng con gà lên, chắc chắn vô cùng thơm ngon.
Kết quả hai kẻ trước nay ăn trắng mặc trơn lại phải mặt dày nhìn ngó xung quanh chuẩn bị trộm con gà mái mập ú đang ấp trứng kia.

Nhưng hai kẻ này trước đến này toàn được người khác hầu, khi mạt thế đến cũng được ba mẹ đi theo lo cho làm sao biết được việc bắt một con gà đâu dễ dàng.
"Quác quác…"
Con gà mái cảm giác được có kẻ khác lại gần liền lớn tiếng kêu cảnh giác dang đôi cánh ra bảo vệ trứng của mình.
"Chết tiệt, chạy lẹ" - Trịnh Giai Mỹ khó khăn chụp lấy con gà bị móng mà cào không ít chỗ trên mặt, lông gà bay tứ tung, Tạ Thế Kiệt thì theo sau cầm lấy mấy quả trứng cũng tính chạy theo.
"Ai…" - Chủ của con gà nghe tiếng gà nhà mình kêu thảm thiết liền chạy ra thấy hai người đang lén lút chạy - "có trộm...có người trộm gà"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play