Sau ngày hôm đó tin tức lão đại đã trở lại lan ra một cách nhanh chóng.
Những người có ý định không tốt với căn cứ đều phải gác lại cái suy nghĩ xấu xa của mình.
Ai không biết mấy vị lão đại căn cứ này đều không phải dạng vừa.
Chỉ có mấy vị ở nhà trấn giữ căn cứ đã không thể nào đá động đến chỗ này, bây giờ đã về hết rồi, còn làm gì nữa.
Muốn chết sớm hay gì?
Vậy là những ngày tiếp theo Thanh Nguyệt cùng mọi người đều đi dạo quanh căn cứ xem tình hình phát triển nơi này như thế nào.
Dân số bây giờ đã được 2000 người, gấp đôi năm trước.
Những người có thể từ nơi khác tới đây cũng không dễ dàng gì.
Dường như chính là dùng mạng để cược, chính là tìm đường sống trong chỗ chết.
Gần ba tháng thời gian bọn cô bên ngoài mọi người quản lý nơi này rất tốt.
Đất đã sớm bị nhiễm độc nên mọi người canh tác trên cách mẫu ruộng cách mặt đất hai ngang tay được đỡ bằng khung thép kiên cố.
Nhiệm vụ để đất đai màu mỡ do thổ hệ dị năng, giúp cây phát triển mạnh kể cả khi đông về nhờ vào mộc hệ dị năng.
Ngoài ra nguồn nước cũng đã được khắp phục một ít.
Lượng nước sử dụng trong căn cứ do thuỷ hệ dị năng cung cấp chiếm 70%, còn lại những người không có dị năng đã cùng nhau bàn bạc tạo ra một bộ lọc nước siêu cấp, tuy lượng nước tạo ra rất ít nhưng đây là một dấu hiệu tốt cho tương lai không xa.
Bọn biến dị thú cũng đã chấp nhận giúp đỡ con người rất nhiều.
Dòng đời của biến dị thú chỉ bằng một nửa so với động vật bình thường và còn có khả năng cường hoá nên khi có sự gia nhập của bọn chúng thì loài người đã giảm bớt được một phần sức lực.
Những thú biến dị như bò sữa, cừu thì cung cấp sữa và lông cho mọi người.
Những loài khác thì cung cấp sức cho con người và khi chúng chết thì con người lấy thịt.
Thịt của biến dị thú không chỉ làm no bụng mà còn có cả năng lượng của chúng, nếu ăn với số lượng lớn thì không khác nào hấp thụ một viên tinh hạch, người thường ăn vào thì càng khoẻ mạnh.
Việc duy nhất trong suốt ba tháng bọn cô rời đi vẫn không có chút tiến triển nào chính là điện và các phương tiện liên lạc.
Lôi hệ dị năng không thể mọi lúc mọi đều cung cấp điện huống chi là cho cả thành phố.
Từ khi mạt thế đến dù mặt trời mọc và lặn như bình thường nhưng không hề có sức nóng, không thể dùng loại điện năng lượng mặt trời.
Đã không có điện thì phương tiện cũng không có khả quan, nên đến hiện tại ngoài bốn trụ sở ở bốn cổng tiếp nhận người có điện ra thì toàn bộ đều dùng củi khô và dầu để thấp sáng.
Vì để tránh qua mùa đông rồi mới về lại căn cứ trung tâm nên các quân nhân đều đã ra ngoài phụ giúp công việc của mọi người.
Qua mấy ngày ở đây họ cảm giác gánh nặng đã nhẹ đi phần nào.
Sau mùa đông năm nay thôi họ lại phải trở về phục vụ cho đất nước.
Coi như đây chính là những ngày tháng yên bình quý báu.
“Dạo này tại sao không thấy những binh đoàn dị năng giả ở đâu nữa?” - Thanh Nguyệt đã đi gần hết căn cứ nhưng số lượng dị năng giả có hơi ít thì phải.
“Bọn họ đi những nơi xa hơn để săn tang thi rồi.
Tang thi khu vực xung quanh đã bị giải quyết hết nên họ không có tinh hạch để trao đổi.
Một số binh đoàn đã đem sản phẩm của căn cứ đến những nơi khác để trao đổi”
Thanh Nguyệt nghe báo cáo xong không khỏi gật đầu hài lòng.
Căn cứ hiện tại đã ổn định, cung và cầu cũng đã cân bằng nhưng những tháng cuối năm này số lượng lông cừu do cừu biến dị cung cấp đặt biệt tăng cao, ngay cả heo, gà và vịt biến dị cũng gia tăng sản xuất.
Vì những người có được nông sản cao lại dùng không hết quyết định đem bán hoặc trao đổi trong căn cứ hình thành một phiên chợ ở ngay khuôn viên trung tâm thành phố.
Có cả người đem thịt chế biến thành món ăn mà đem bán.
Căn cứ có quá nhiều người dư nông sản nên dần dần phiên chợ bị hạ nhiệt, đội ngũ dị năng sớm đã diệt hết tang thi quyết định đem hàng hoá đó đến nơi khác làm trao đổi.
Dần dần một đội rồi hai đội dị năng chuyên đem sản phẩm mang đi trao đổi với nơi khác xuất hiện.
Nơi này càng nhìn càng cảm giác như trở về trước kia, thật tốt quá.
“Còn có chỗ nào chúng ta chưa đi không?” - Hoàng Vân, Tiểu Linh và Tiểu Tuyết mỗi người tay cầm bao lớn bao nhỏ xiên thịt heo nướng vừa mới đổi được ở một cửa hàng thịt heo.
Mấy hôm nay bọn họ đi khắp căn cứ, đã được ăn lại nhiều món đặc sản nên cái bụng bị bỏ đói lâu ngày cũng đã được chữa trị.
“Có ạ” - Anh chàng hướng dẫn nghiên túc lật sổ tay ra xem - “Cách khuôn viên trung tâm một cây số có một khu đất bỏ hoang.
Chỗ đó trước đây là khu đất cho những người dân làm nghề lao động.
Vì nhà cửa nơi đó sớm đã cũ kĩ và sắp xập nên không ai tình nguyện sang đó.
Hiện tại các quản lý đang bàn bạc cải tạo cho tương lai”
Nghe đến đây bọn cô càng muốn xem thử nơi đó như thế nào để còn biết mà ra ý tưởng cải tạo.
Biết đâu chỗ đó trong tương lai lại giúp ít cho căn cứ thì sao....