“Tổng giám đốc Định, tổng giám đốc bảo tôi tới đón anh” Người đến cúi đầu, tiếng nói không lớn nhưng trong bệnh viện yên lặng đủ để Tô Kiến Định nghe được.
Anh gật đầu, đắp lại chăn ngay ngắn cho Tô Quỳnh Thy đang ngủ say rồi mới quay người rời đi.
Một đường xe lao vùn vụt, chỉ dùng thời gian mười lăm phút, Lâm Tiến uân đã đưa Tô Kiến Định an toàn tới nơi.
Trong tâng hầm âm u, không có ánh mặt trời chiếu tới, ánh đèn như tuyết trắng chiếu sáng bốn phía, giữa phòng có một người đàn ông, đầu cúi thấp đang bị trói vào ghế, bốn phía đứng đầy vệ sĩ, Hoắc Hải Phong đứng ở vị trí trung tâm.
“Tới rồi” Hoắc Hải Phong nói, cũng không quay đầu lại nhìn.
“Hỏi được gì rồi?” Tô Kiến Định ngồi lên ghế, vẻ mặt vốn không có biểu cảm gì, vậy mà lúc này lại mỉm cười.
Hoắc Hải Phong liếm môi, giọng điệu có chút nghiền ngẫm: “Chào hỏi một vòng rồi mà vẫn không nói gì, rất cứng miệng, hay là anh thử một chút: Hoắc Hải Phong tránh ra một bên, nhìn về phía Tô Kiến Định đang ở sau lưng, khóe mắt của anh không mang theo ý cười.
Đã nhiều năm chưa từng thấy được vẻ mặt như vậy của Tô Kiến Định, Hoắc Hải Phong đút hai tay vào túi, anh đã lớn vậy rồi, đây mới là lần thứ hai thấy được nụ cười này của Tô Kiến Định, kết cục đằng sau, nếu dùng từ cực kỳ bi thảm để miêu tả thì cũng không có gì quá đáng.
Tô Kiến Định đứng dậy, nở nụ cười với Hoắc Hải Phong, cũng không từ chối, nói: “Trước tiên giội nước cho tỉnh đã, cho tôi một cái búa.” Tô Kiến Định cúi đầu xắn ống tay áo, rồi lại gân Đinh Tiến Đạt.
Một chậu nước đá dội xuống, cho dù có đang là đêm hè thì Đinh Tiến Đạt vẫn bị lạnh đến cứng người.
Anh ta thở hổn hển mở to mắt, nhìn Tô Kiến Định đang đi về phía mình, lại quay đầu đối diện với ánh mắt của Hoắc Hải Phong, trong mắt không có chút rung động nào, khóe miệng nhếch lên, trên mặt mang theo nụ cười: “Sao? Lại chuẩn bị cả viện trợ à””
“Lời đầu tiên cho phép tôi giới thiệu một chút, tôi là Tô Kiến Định, con trai của người đứng đầu nhà họ Tô đã bị anh hại chết năm đó.” Sau đó nhận lấy búa mà vệ sĩ đưa tới, sắc mặt Tô Kiến Định lạnh đến cực điểm, nhìn Đinh Tiến Đạt, rồi ước lượng trọng lượng của chiếc búa trong tay.
“Sao, muốn tìm tôi báo thù à, bố mẹ chết trong tai nạn xe, em gái nhảy xuống biển, một nhà bốn người đã chết chỉ còn chừa lại mình anh, Tô Kiến Định, mạng anh đúng là dai đấy!”
Đinh Tiến Đạt bị trói, cơ thể đã sớm bị tê liệt, anh xê dịch người một chút, sau đó nói: “Sao anh không nghỉ ngờ bản thân sống dai, khắc chết người nhà chứ?”
“Sao anh lại chắc chắn là em gái tôi nhảy xuống biển chết rồi?” Tô Kiến Định bước nhanh tới, tóm lấy cổ áo của anh ta, một tay nắm chặt búa: “Xem ra không chỉ chuyện của bố mẹ tôi có liên quan tới anh mà ngay cả việc em gái tôi nhảy xuống biển cũng có liên quan đến anh.
Câu nói sau cũng dường như nghiến răng mà nói, Tô Kiến Định vừa dứt câu, liền nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
“Tôi tự tay ném xuống, anh nói xem tôi có chắc chắn là cô ta đã chết hay chưa?” Đinh Tiến Đạt cười, ghé đến bên tai của Tô Kiến Định nói, trong mắt tràn đầy ác ý.
“Muốn chọc giận tôi, để tôi giết chết anh?” Buông anh ta ra, Tô Kiến Định lùi lại hai bước, nhìn người đàn ông bị trói như không có một chút hoảng sợ nào, nhếch môi, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh anh ta.
Chậm rãi cởi sợi dây thừng trên tay anh ta, mạnh mẽ đẩy ngón tay anh ta ra, trói trên ghế, sau đó đặt búa lên ngón út của anh ta: “Tôi nghe nói, năm ngón tay liền tim, ngón tay và ngón chân là nơi đau nhất, không biết tôi đập một búa xuống, anh có thể chịu được hay không.
“Không ngờ cậu cả nhà họ Tô lại ác độc như vậy, tôi có thể… A a a…
Lời còn chưa dứt, Tô Kiến Định đã cầm búa hung hăng đập xuống, mắt cũng không chớp nhìn máu thịt bê bết trên tay, cười lạnh lùng hỏi: “Đau không?”
“Tô Kiến Định, có bản lĩnh thì mày giết chết tao đi, ông đây sau mười tám năm lại là anh hùng, tra tấn người ta thì có tài cán gì… Cả người đau đến phát run, tay càng không nhịn được run rẩy, Đinh Tiến Đạt đau đến nỗi mồ hôi tuôn như mưa, dựa vào ghế, gần như không ngồi yên được nữa.
Hoắc Hải Phong cau mày nhìn cảnh tượng này, anh hoàn toàn không ngờ Tô Kiến Định lại có thể ác độc đến trình độ này, mặc dù tạm thời có hơi không thể chấp nhận được, nhưng cũng không có ý nghĩ đến ngăn lại, hồi nhỏ đã trải qua cực khổ, anh ấy cũng nên đòi lại Đinh Tiến Đạt gấp trăm nghìn lần, một ngón tay, cũng chỉ là tiền lời nho nhỏ thôi.
Tôi sẽ không giết anh, anh có chín ngón tay, mười ngón chân, để xem có thể chịu được tới khi nào” Nói xong liền ném búa vào trong tay một tên vệ sĩ đứng cách đó không xa, lạnh lùng đứng ở một chỗ nhìn.
Lần đầu tiên anh đích thân làm, thù của bố mẹ, thù của em gái, Đinh Tiến Đạt đã đến lúc phải trả rồi.
“Đinh Tiến Đạt, tôi sẽ không để cho anh chết, nếu như không muốn sau này trở nên tàn phế thì tốt nhất hãy nói cho rõ những gì anh biết.
Gương mặt lạnh lẽo, Hoắc Hải Phong đứng ở phía sau phất ta, ra hiệu vệ sĩ có thể bắt đầu.
Tô Kiến Định và Hoắc Hải Phong một trước một sau đi ra khỏi tâng hầm, tiếng kêu gào đau khổ của Đinh Tiến Đạt vang lên phía sau, Lâm Tiến Quân đi sau cùng, cau mày đóng cửa hầm lại, tất cả âm thanh đều bị chặn lại bên trong.
“Anh cảm thấy sẽ là ai?” Hoắc Hải Phong vừa đi vừa nói, dẫn theo Tô Kiến Định trở lại phòng khách trong biệt thự.
Phòng khách lớn như vậy lại chỉ đặt một bộ bàn ghế sô pha, nhìn có vẻ trống rỗng.
Tô Kiến Định bắt chéo chân ngồi trên ghế, tay cầm tách cà phê mà Lâm Tiến Quân vừa pha, cúi đầu nhấp một ngụm, rồi nói: “Cậu nói tới người đứng sau Đinh Tiến Đạt, hay là người đối phó với nhà họ Tô?” “Cả hai, tôi rất tò mò, rốt cuộc là ai gửi email cho tôi.” Hoắc Hải Phong mỉm cười, nhấp một ngụm cà phê, dựa vào ghế sô pha, hai tay đặt lên bụng rất có nề nếp, ánh mắt nhìn thẳng về phía Tô Kiến Định.
“Tạm thời chưa có đối tượng hoài nghỉ.” Lúc này, trong mắt Tô Kiến Định không có chút rung động nào, gương mặt lạnh lùng đến cực điểm.
Hai người đối mặt nhau hơn nửa giờ, cà phê đã nguội, sắc mặt của Lâm Tiến Quân có chút tái nhợt đi: “Tổng giám đốc, tổng giám đốc Định, Đinh Tiến Đạt nhận tội rồi” Hai người vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên đứng dậy, đi về phía tầng hầm.
Cửa sắt nặng nề bị mở ra, một mùi máu tanh nồng đậm truyền đến, Đinh Tiến Đạt xụi lơ trên ghế, hai tay máu thịt be bét bị trói lại, máu nhỏ giọt xuống đất, cả người cũng không có chỗ nào không bị thương, hai mắt khép hờ, xem ra bị thương không nhẹ.
“Nói đi, sự kiên nhẫn của tôi có hạn”” Tô Kiến Định tiến đến, mặt không đổi sắc, con ngươi thâm sâu khó lường.
“Đều là do Trần Mộc Châu làm, Tô Kiến Định, Tô Quỳnh Thy chưa chết phải không?”
Tiếng cười trầm thấp truyền đến, Đinh Tiến Đạt ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Kiến Định, sau đó nói: “Em gái của mày không chết, nhưng vì sao không nói với mày? Trước kia, Trần Mộc Châu tự mình tới xem tôi ép cô ta hết đường lui, không thể không nhảy xuống núi”
“Những điều này anh không cần biết, trận tai nạn xe mười năm trước là ai bảo anh làm?” Tim dâng lên từng đợt đau nhức, giống như là có người dùng một con dao cùn, gọt đâm từng chút một trong lòng.
Em gái của anh, biết rõ ràng kẻ thù là ai nhưng nhiều năm như vậy lại không nói ra một chữ, Quỳnh Thy nghĩ gì trong lòng anh đều hiểu, cô chỉ sợ nhà họ Trần sẽ gây bất lợi cho anh mà thôi, anh sao đến mức ngay cả Trân Mộc Châu cũng không đối phó được chứ.
“Chuyện mười năm trước cũng do Trần Mộc Châu làm, mày đừng thấy năm đó cô ta mới mười mấy tuổi, tâm tư tàn nhẫn còn lợi hại hơn so với mày bây giờ, mày nói xem sao nhà họ Tô của mày lại đắc tội với Trần Mộc Châu vậy, khiến cho cô ta phải đối phó với nhà các người như vậy?” Liếm khóe miệng, Đinh Tiến Đạt cúi đầu cười, có chút nặng nề.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT