Cảm giác bị nhìn chằm chằm cũng không còn nữa, bà ta lắc lắc đầu rồi đồn toàn bộ tâm trí của mình để nhìn vào hồ sơ, thời gian của bà ta không còn nhiều nhưng lại còn rất nhiều việc phải giải quyết. Bà ta bắt buộc phải tăng tốc.

Đường đi nhìn có vẻ gập ghênh khó đi, ánh mắt lạnh lùng của Tô Kiến Định nhìn bầu trời bên ngoài dần dần tối sầm lại, chiếc xe quay đầu trên đường cao tốc lúc hơn ba giờ. Mãi cho đến khi trời tối hẳn thì anh ấy mới tới nơi.

Lưu Thanh Mai gân giọng gào thét, lúc này cô ta mới đạt đến giới hạn của mình, giọng nói bắt đầu trở nên khàn đục không nói nên lời, tay chân bị sợi dây thừng trói chặt không ngừng giãy giụa đến mức đỏ ửng cả lên, có nhiều chỗ còn chảy cả máu.

Bị đẩy ra khỏi xe, bốn phía xung quanh đều hoang tàn và đổ nát, trong lòng cô ta bắt đầu sợ hãi: “Đây là đâu, các người dẫn tôi tới đây có mục đích gì, còn con của tôi đâu? Các người đưa con của tôi đi đâu rồi?”

Tô Kiến Định xuống xe sau cùng, mặc dù đã ngồi trên xe hơn ba tiếng đồng hồ nhưng sau khi xuống xe, quần áo của anh ấy vẫn rất chỉnh tê. Đứng ở nơi hoang vu như này nhưng trông anh ấy giống như đang đi dự tiệc vào buổi tối.

Lâm Tiến Quân kéo Lưu Thanh Mai đi về phía trước, giơ tay phải lên chỉ vào một nhà xưởng cách đây không xa: “Những ngày tiếp theo, cô sẽ phải ở chỗ đó, vừa hay công ty chúng tôi vừa chuyển nhà xưởng đi nơi khác. Cô vẫn không chịu nói cho chúng tôi thì ở lại đây mà tỉnh táo lại, đợi khi nào cô bình tĩnh, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp”

“Các người đúng là đồ vô lương tâm, con của tôi đâu? Các người đã đưa con tôi đi đâu rồi? Tô Quỳnh Thy đã hại chết chồng và con của tôi, bây giờ còn dám bắt giữ tôi sao? Các người tuổi còn trẻ như vậy mà không sợ sẽ gặp báo ứng sao?”

Hai đôi mắt của Lưu Thanh Mai đỏ hoe, dựa vào thân hình to lớn của mình, cô ta vùng chạy về phía Tô Kiến Định.

Một vài vệ sĩ đi theo phía sau cố gắng giữ chặt cô ta lại. Bốn người vệ sĩ dùng sức mới có thể kìm hãm hành động của cô ta, bọn họ đưa cô ta về phía nhà xưởng, còn Lưu Thanh Mai thì liên tục kêu lên: “Tô Kiến Định, nếu như anh còn tiếp tục làm như vậy thì sớm muộn anh và Tô Quỳnh Thy cũng sẽ gặp báo ứng mà thôi! Tất cả các người đều sẽ gặp báo ứng…

“Trước tiên, cho cô ta ngậm miệng lại trong vòng hai giờ tới” Tô Kiến Định nhíu mày, khó chịu đi vào bên trong.

Không biết Lâm Tiến Quân lấy ở đâu ra một mảnh vải, gấp gọn lại rồi nhét vào miệng của Lưu Thanh Mai.

Lúc này, xung quanh mới yên ắng được một chút, rồi Lưu Thanh Mai bị kéo vào trong nhà xưởng.

Vật liệu bỏ đi và máy móc cũ kỹ ở khắp mọi nơi, lúc trước nhà xưởng này thuộc về tập đoàn Á Đông. Bởi vì chọn vị trí địa lý không phù hợp cho nên kinh doanh thua lỗ, không bán được.

Năm năm qua, Tô Kiến Định một mực muốn thu mua lại nhà xưởng này của tập đoàn Á Đông. Thời gian đầu bất tiện đủ thứ nên anh ấy đã đổi vị trí và bỏ hoang nơi này, bây giờ nhà xưởng này cũng đã được gần ba mươi năm rồi.

Cánh cửa kêu cọt kẹt khi mở ra, bên trong không khí toàn mùi thối rữa và ẩm mốc, khói bụi bay mù mịt khắp nơi, vừa bước vào đã khiến người khác suýt chút nữa tắc thở.

Tô Kiến Định cầm khăn lên che miệng đi vào trong, buồn bực nói: “Từ giờ trở đi, cứ sáu giờ đồng hồ trôi qua, tôi sẽ đến hỏi thăm cô một lần. Bây giờ con của cô đang được giam giữ ở một nhà xưởng khác, sẽ có người trông coi hai mươi tư giờ. Nhìn đi, cô nên suy nghĩ thật kỹ trước khi nói, nếu nói sai một chuyện thì tôi đảm bảo trong vòng sáu tiếng tới, con của cô sẽ không có lấy một giọt nước nào để cho vào miệng.

Tô Kiến Định uy hiếp trắng trợn Lưu Thanh Mai, vì cô ta đã làm tổn thương người mà anh ấy quan tâm nhất nên đương nhiên anh ấy sẽ không khách sáo với cô ta. Anh ấy sẽ bắt Lưu Thanh Mai trả giá cho tất cả vết thương trên người Tô Quỳnh Thy.

Lưu Thanh Mai nghe những lời này thì lập tức trợn mắt há hốc mồm, cô ta nằm trên mặt đất điên cuồng vặn vẹo thân thể, trong miệng không ngừng gào thét, miệng bị chặn lại nên chỉ có thể nghe thoáng qua cô ta gọi tên con mình.

“Hiện tại con của cô vẫn an toàn.

Hai tiếng sau thì tôi không chắc là tôi biết tình hình con của cô thế nào.

Chính xác thì chồng và con lớn của cô đã chết như thế nào? Chính cô cũng không biết sao?” Ánh mắt lạnh lùng của Tô Kiến Định nhìn thẳng vào hai mắt của cô ta.

Tô Kiến Định cười lạnh, nói tiếp: “Nếu muốn gặp con cô sớm hơn thì phải xem cô có chịu nói thật hay không.

Cô ta hít một hơi, tại sao ma quỷ gì mà đến nhà cô ta đòi nợ con trai lớn, rốt cuộc vì chuyện gì mà nhảy lầu tự tử.

Cô ta là người biết rất rõ nguyên nhân, nhưng sự việc lúc đó đến cảnh sát còn chưa thể điều tra ra thì với vài giờ đồng hồ ngắn ngủi, Tô Kiến Định làm sao có thể điều tra ra được.

Sau khi nuốt nước bọt, cũng không lớn tiếng kêu gào nữa, Lưu Thanh Mai nằm trên đất, toàn thân cô ta dần cảm thấy lạnh hơn, hai mắt thất thần nhìn chằm chằm Tô Kính Diện dường như đang suy nghĩ về điều gì đó.

“Sáu tiếng nữa sẽ có người đến hỏi cô, Lưu Thanh Mai, cô nên suy nghĩ thật kỹ trước khi nói.” Vừa dứt lời, Tô Kiến Định rời khỏi nhà xưởng, vệ sĩ đi sau anh ấy bắt đầu khóa trái cửa lại. Cánh cửa vừa đóng vào, cả nhà xưởng đều chìm vào bóng tối, không có lấy một bóng đèn, thậm chí một ánh sáng yếu ớt cũng không thể len lỏi vào bên trong, trong góc phòng còn phát ra vài tiếng sột soạt.

Tỉnh thần của Lưu Thanh Mai bắt đầu hoảng loạn, cô ta không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì. Cô ta chỉ cảm thấy có gì đó mềm nhũn đang bò trên người.

Miệng cô ta bị chặn lại và không thể hét lên. Lúc này khái niệm về thời gian dần mờ nhạt đối với cô ta, sự sợ hãi đã giam cầm cô ta vào trong bóng tối vô hạn, nước mắt hoà lẫn nước mũi của cô ta đang chảy ròng ròng trên mặt đất. Lưu Thanh Mai cuộn mình, toàn thân cô ta run rẩy.

“Tổng giám đốc, hiện tại tôi vẫn chưa tìm ra được manh mối nào khác.

Tôi đã đi kiểm tra tất cả các bản ghi cuộc gọi, hộp thư và tin nhắn của Lưu Thanh Mai từ nhiều phần mềm trò chuyện khác nhau nhưng không có một chút vết tích nào. Con trai của cô ta hỏi gì cũng đều lắc đầu không biết.”

Bước ra khỏi nhà xưởng, một chiếc RV đã đợi sẵn, tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ, xem ra là đã tốn một thời gian dài để chuẩn bị.

“Để Chu Phi Hòa với cô ta lại, hai ngày nữa tôi có chuyện muốn hỏi.” Hiện tại thứ anh không bao giờ thiếu đó chính là thời gian.

Tạm thời gác mọi việc sang một bên, anh ấy lái xe trở về trung tâm thành phố, anh ấy chỉ vội vàng liếc qua Quỳnh Thy sau khi cô an toàn rồi lập tức đi xử lý Lưu Thanh Mai.

Trong lòng anh ấy thực sự không thể yên tâm khi để cô ở với Hoắc Hải Phong. Vừa đúng lúc phải đi công tác nước ngoài mất hai ngày về việc thảo luận vài nghiên cứu nên anh ấy không có thời gian, nếu không… Nơi nào có sự hiện diện của anh ấy thì nhất định sẽ không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra.

Khi Tô Kiến Định về đến nhà, anh ấy lập tức thu xếp một chút rồi đi đến bệnh viện. Lúc anh ấy đến bệnh viện thì trời đã sáng.

Tô Kiến Định nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, hai mẹ con vẫn đang ngủ rất say, anh ấy cẩn thận từng li từng tí giúp họ đắp lại chăn, sau đó anh ấy ngồi xuống cạnh giường. Anh ấy đưa đôi tay thô ráp của mình sờ lên đầu cô, trong lòng bất chợt cảm thấy có chút lo lắng.

Vất thương trên trán hơi nghiêm trọng, cho dù bác sĩ đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc để lại một vết sẹo mờ. Ánh mắt Tô Kiến Định ngập tràn sự đau khổ, anh ấy gần như cả ngày cả đêm không chợp mắt chút nào, đang định nằm lên ghế sô pha để nghỉ ngơi một lát thì cửa bị đẩy ra.

Hoắc Hải Phong bước vào, trên tay anh cầm một chiếc bình giữ nhiệt, hôm nay anh mặc một bộ đồ âu màu xám khói, nét mặt dịu dàng đi tới.

“Tổng giám đốc Hoắc đang làm gì vậy?” Tô Kiến Đinh nhíu mày, khoanh hai tay trước ngực suy nghĩ.

“Quỳnh Thy mất máu nhiều quá.

Tôi đã bảo quản gia nấu cháo gan heo để bồi bổ cô ấy, tôi định cho cô ấy ăn trước khi đi ngủ!” Hoắc Hải Phong giơ tay lên ý bảo là mình cầm đồ tới, Hoắc Hải Phong đi tới cạnh giường như một thói quen rồi ngồi xuống. Tiếp đó, anh giúp Quỳnh Thy điều chỉnh tư thế nằm để hai người ngủ thoải mái hơn một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play