‘Tô Quỳnh Thy đánh giá người đàn ông trước mặt. Ông ta không cao lắm, Tô Quỳnh Thy cao một mét sáu mang theo đôi giày cao gót năm centimet mà ông ta cũng chỉ cao bằng cô.
Nhưng nhìn thì lại có vẻ là một người dễ gần, ông ta cười tủm tỉm đi tới gần hai mẹ con. Những sợi tóc ít ỏi trên đầu được chải chuốt cẩn thận, cạo râu sạch sẽ. Ông ta mặc một bộ đồ tây vừa người, mặc dù cái bụng bia lồi ra có chút ảnh hưởng tới hình tượng nhưng cũng không khó coi, có thể nhìn ra đây là một người rất xem trọng những chỉ tiết nhỏ.
Lúc Tô Quỳnh Thy đánh giá người đàn ông trước mặt thì thây phụ trách Nguyễn Hải Hà cũng đang đánh giá hai mẹ con trước mặt.
Ông ta đã nhận được thông báo từ lâu, người tới là em gái và cháu trai của anh Tô Kiến Định. Nguyễn Hải Hà là người ở thành phố Hải Phòng này, lại còn làm tới chức tổ trưởng tổ dạy học của trường mẫu giáo hàng đầu thì ông ta cũng chẳng hề xa lạ gì với những tin tức trong giới thượng lưu.
Người mà đột nhiên biết mất năm năm về trước, nay lại quay về còn dẫn theo một đứa con trai. Nếu như tuôn tin này ra thì sợ rằng toàn thành phố Hải Phòng sẽ dậy sóng mất.
Nguyễn Hải Hà cúi đầu xuống nhìn cậu bé đang đứng bên cạnh: Mắt ngọc mày ngài, nhưng trong lúc nhất thời vẫn chưa nhận ra được là giống ai, không biết là cậu ấm nhà nào.
“Chào cô, tôi là tổ trưởng tổ dạy học của trường mẫu giáo Ngày Mai, tên tôi là Nguyễn Hải Hà” Nguyễn Hải Hà quay người cúi chào Tô Quỳnh Thy một cái rồi nói tiếp: “Cô chính là cô Tô Quỳnh Thy nhỉ?”
“Đúng vậy, tôi là Tô Quỳnh Thy, đây là Tô Hướng Minh, con trai của tôi. Mấy ngày trước anh tôi đã tới đây nói qua, lần này tôi đến để xử lý thủ tục nhập học và tham gia kiểm tra đầu vào”
Tô Quỳnh Thy gật đầu xem như chào lại, cô cầm lấy tay của Hướng Minh rồi đứng ở một bên.
“Chào thầy Hải.” Tô Hướng Minh chào theo Tô Quỳnh Thy, cậu nhóc đứng ở một bên với sắc mặt nghiêm túc.
“Đúng thế, lúc trước đã đánh tiếng rồi. Nguyễn Hải Hà nở một nụ cười hòa ái với Tô Hướng Minh rồi nói với Tô Quỳnh Thy: “Mời hai mẹ con đi theo tôi, tôi sẽ dẫn hai người tới chỗ tham gia kiểm tra”
Nguyễn Hải Hà nói xong thì quay đầu lại, dẫn theo hai mẹ con Tô Quỳnh Thy đi tới một phòng làm việc ở tâng sáu.
Cuộc kiểm tra đầu vào của Tô Hướng Minh sẽ được tiến hành tại nơi đây, trong phòng chỉ có ba giáo viên, chắc có lẽ là giám thị, đến phỏng vấn.
Trên đường đi tới, Nguyễn Hải Hà đã giới thiệu cho Nguyễn Hải Hà biết sơ lược về lịch sử trường mẫu giáo Ngày Mai và những giải thưởng trường giành được. Mặc dù chỉ là một trường mầm non nhưng những đứa bé học ở đây đều trưởng thành rất sớm, những tri thức đưa vào giảng dạy gần như là chương trình tiểu học. Cho nên cũng giành được không ít giải thưởng.
Tô Quỳnh Thy nghe từng giải thưởng quen thuộc, trong đó có một số là Tô Kiến Định giành được, cô cảm thấy rất tự hào.
Nguyễn Hải Hà rất hài lòng về biểu hiện của Tô Hướng Minh. Nếu ngay từ đầu ông ta e ngại Tô Kiến Định thì bây giờ đã thật sự xem trọng cậu nhóc này.
Từ đầu tới giờ cậu nhóc vấn luôn đi theo sát Tô Quỳnh Thy, rất bình tĩnh, thậm chí vẻ mặt cũng chẳng hề có chút thay đổi. Chỉ có thể thông qua đôi mắt đen lát để nhận ra cậu bé có chút hứng thú với ngôi trường này.
Điểm tổng của cuộc kiểm tra này có rất nhiều hạng mục, không riêng gì về chuyện học tập mà còn có sở thích, năng khiếu nữa.
Kết quả y như những gì Tô Quỳnh Thy đã suy đoán, đối với Tô Hướng Minh mà nói thì loại kiểm tra như thế này chẳng có chút độ khó nào cả.
Gần ba tiếng sau, Tô Hướng Minh đã kiểm tra xong tất cả các hạng mục, thậm chí các giáo viên phỏng vấn không hề tìm ra một lỗi sai nào, đều là điểm tối đa.
Đôi mắt của Nguyễn Hải Hà đã bắt đầu tỏa sáng.
Sự chú ý của Tô Quỳnh Thy đã đặt hết lên Hướng Minh, cô tự hỏi: Đến cùng là mình đã dùng hết vận may của bao nhiêu đời mới có thể sinh được một đứa con trai ngoan ngoãn lại tài giỏi như Hướng Minh chứ.
Khi Tô Hướng Minh đi ra khỏi văn phòng thì thấy Nguyễn Hải Hà đang vây quanh mẹ mình, khuôn mặt ông ta đỏ lên, đang nói một tràng cái gì đó.
Mà Tô Quỳnh Thy thì trả lời câu được câu không, cô không muốn để ý tới ông ta.
Tô Hướng Minh đi lên trước rồi cười với Tô Quỳnh Thy một cái thật tươi: “Mẹ ơi, có phải là h giỏi lắm không Thật sự ra Tô Quỳnh Thy không muốn quan tâm tới Nguyễn Hải Hà…
Ông ta không những cản trở cô ngắm con trai mình mà còn nói không ngừng nghỉ. Nếu không phải là Tô Quỳnh Thy tốt tính thì sợ rằng cô đã chửi ầm cả lên.
“Đúng rồi, Hướng Minh của mẹ là giỏi nhất! Con có mệt không?” Tô Quỳnh Thy lau mồ hôi cho cậu bé. Tô Hướng Minh cố ý chen Nguyễn Hải Hà ra ngoài.
Hiếm khi thấy trên mặt cậu bé thể hiện ra một chút cảm xúc trẻ con, đắc ý nằm úp trong ngực của Tô Quỳnh Thy rồi hưởng thụ lấy sự quan tâm chăm sóc của mẹ: “Con không mệt.”
“Chúc mừng cháu, bác đại biểu trường mẫu giáo Ngày Mai chính thức hoan nghênh cháu nhập học.” Nguyễn Hải Hà ngồi xổm xuống rồi cười tủm tỉm nói với Tô Hướng Minh.
“Vâng, cháu sẽ tiếp tục cố gắng.” Tô Hướng Minh ưỡn ngực đầy tự hào, cậu bé cũng nở một nụ cười xán lạn.
“Cô Thy, thủ tục nhập học thì đợi lát nữa tôi làm giúp cô là được. Bây giờ cô có thể dẫn cậu bé Tô Hướng Minh về nghỉ ngơi. Buổi sáng ngày mai nhớ đi học…’ Nguyễn Hải Hà cầm lấy báo cáo thành tích của Tô Hướng Minh, nụ cười trên mặt ông ta chưa từng biến mất.
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn ông đã giúp đỡ: “Đừng khách sáo, đây là việc tôi nên làm” Sau khi sự vui vẻ qua đi thì Nguyễn Hải Hà lại khôi phục lại nụ cười †ủm tỉm hòa ái.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, hiếm khi thời tiết đẹp như bây giờ, lá cây màu xanh đậm rung mình trên không trung, có một mùi thơm hoa cỏ truyền từ đâu tới, khiến cho Tô Quỳnh Thy muốn nằm xuống ngủ một giấc.
Vừa mới sáng sớm đã phải căng thẳng tinh thần, bây giờ vừa thả lỏng ra thì Tô Quỳnh Thy có chút mệt mỏi. Cô ngồi trên xe rôi ôm lấy Tô Hướng Minh, đôi mắt nhắm lại, như có thể ngủ bất cứ lúc nào.
“Mẹ ơi, sắp về tới nhà rồi, về nhà rồi ngủ tiếp được không?” Tô Hướng Minh rất đau lòng, cậu để Tô Quỳnh Thy dựa đầu vào người mình rồi xoa xoa mồ hôi trên trán, nói nhỏ.
“Không sao, chỉ là tối qua mẹ không có nghỉ ngơi nên mệt thôi.
Hướng Minh kiểm tra lâu như thế chắc mệt rồi nhỉ, về nhà nhớ nói cho cậu biết thành tích của mình nhé.” Giọng nói của Tô Quỳnh Thy dần trở nên mơ hồ, đôi mắt cô mông lung.
“Mẹ yên tâm đi… Tô Hướng Minh rất hưởng thụ sự quan tâm của mẹ.
Cậu bé cẩn thận điều chỉnh thế ngồi của mình để Tô Quỳnh Thy có thể thoải mái hơn một chút.
Về đến nhà, vẫn chưa tới thời gian ăn cơm thì Tô Quỳnh Thy đã được Tô Hướng Minh dắt lên phòng. Cô mơ mơ màng màng ngã xuống giường của mình, quay qua quay lại rồi ngủ mất.
Cô ngủ cả một giấc dài, khi tỉnh dậy thì trời đã đen.
Tô Quỳnh Thy ngồi dậy, cô đã không nhớ là mình về như thế nào. Cô vội vàng mang giày rồi đi xuống lầu.
Quả nhiên cả nhà đã ngôi trong phòng khách trò chuyện vui vẻ rồi.
Hôm nay Lê Quốc Nam không tới, trong phòng khách chỉ có Tô Kiến Định và Tô Hướng Minh.
Lúc Tô Quỳnh Thy đi xuống thì thấy vẻ mặt của hai cậu cháu rất nghiêm túc, giống như là đang nói chuyện gì nghiêm trọng lắm. Ai ngờ lại nghe thấy Tô Kiến Định nói: “Hôm nay tới trường, mẹ của Hướng Minh có ngoan không…” Tô Quỳnh Thy đã chẳng muốn nghe câu nói tiếp theo. Đến cùng là mắt anh trai của mình cô quậy tới mức nào mới khiến cho anh ấy đi hỏi một đứa trẻ năm tuổi chứ hả.
“Anh, sao anh lại nói em như thế chứ!” Tô Quỳnh Thy ngồi xuống bên cạnh Tô Hướng Minh với vẻ tức giận, cô tựa người vào cơ thể nhỏ bé mềm mại của con trai. Giọng nói của Tô Quỳnh Thy mang theo một chút lười biếng của người vừa tỉnh ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT