Đứa trẻ này mới mấy tháng tuổi, căn bản nghe không hiểu, nhưng cậu bé lại rất thân thiết với Tô Quỳnh Thy, chỉ cần Tô Quỳnh Thy đi tới là cậu bé sẽ không cho bất cứ ai bế nữa. Mỗi ngày, trừ lúc đi vệ sinh, lúc đói hay lúc không khỏe thì mới ọ ẹ vài tiếng, còn lại là cười tíu tít suốt ngày.
Lúc được Tô Quỳnh Thy bế, cậu bé cười lộ ra hàm răng nhỏ trông ghét không chịu được.
Tô Quỳnh Thy vừa bế vừa trêu cậu bé một lúc, đến lúc hai tay sắp không bế nổi nữa mới thở dài đặt cậu bé xuống, thành thật nhận xét: “Nó lại béo lên nữa rồi, bế nặng hơn rất nhiều.”
Chuyện này thì Lê Quốc Nam lại tán thành: “Trẻ nhỏ mỗi ngày mỗi khác, bây giờ bọn chúng lớn nhanh như thổi bóng bay vậy, dự đoán là không bao lâu nữa sẽ trở thành một đứa trẻ mập mạp.
Tô Kiến Định gật đầu, đón lấy Hướng Minh ôm trên tay: “Tôi mới không gặp một thời gian mà lúc quay về đã suýt không nhận ra cháu nhà mình nữa, thảo nào người ta nói trẻ con bị trộm không tìm lại được, nếu một tháng không gặp đứa bé này thì có đặt nó dưới mí mắt tôi cũng chưa chắc đã nhận ra đâu.”
“Anh nói linh tinh cái gì đấy, đúng là miệng quạ đen mà… Xùy xùy.” Mấy năm sau.
Chẳng mấy chốc mà đứa trẻ đã đến tuổi đi học mẫu giáo, Hướng Minh bé xíu xách một cái ba lô cao bằng người cậu bé, khước từ Tô Quỳnh Thy và Lê Quốc Nam, theo Tô Kiến Định lên xe, thở dài như ông lão một cái rồi tự mình thắt dây an toàn vào.
“Sao vậy? Mẹ cháu lo cháu mới con nít mà đã suốt ngày thở dài, nếu còn như thế nữa sẽ biến thành một ông cụ non đấy’ Tô Kiến Định gõ nhẹ vào cái đầu nhỏ kia, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Mấy năm qua, dường như ngày nào cũng diễn ra cảnh như thế này.
Tô Hướng Minh đã thể hiện ra sự thông minh khác thường từ khi còn bé, tuy còn nhỏ nhưng một số thứ mà cậu bé hiểu đã sắp vượt qua cả sự hiểu biết của Tô Quỳnh Thy rồi. Tuy rằng đứa trẻ thông minh như vậy nhưng Tô Quỳnh Thy lại không hề cảm thấy vui.
Tô Hướng Minh quá hiểu chuyện, từ nhỏ cho tới bây giờ chưa bao giờ hỏi qua bố mình là ai.
Thậm chí ngay cả một chút biểu hiện tò mò cậu bé cũng không có.
Theo lý mà nói, một đứa trẻ năm tuổi sẽ thích nô đùa chạy nhảy, nhưng Tô Hướng Minh lại trầm tính, không giống như những đứa trẻ khác, đây là điều mà Tô Quỳnh Thy lo lắng nhất.
Cô hi vọng con mình có thể bình an vui vẻ là được rồi, nhưng hết lần này đến lần khác Tô Hướng Minh lại thể hiện ra trí thông minh khác hẳn người bình thường của mình.
Đa số thời gian đều là cô chơi với cậu bé.
Mới đầu Tô Kiến Định cũng rất lo lắng, thông minh quá chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, anh ấy cũng coi như đã chứng kiến Hướng Minh lớn lên, yêu thích Thành Đô không kém gì Tô Quỳnh Thy, anh ấy cũng không hy vọng đứa trẻ này cuối cùng lại tự làm tổn thương chính mình, đặc biệt là những năm gần đây, TOQT càng ngày càng xuất sắc, nhiều lúc anh không phải đi công tác bên ngoài thì cũng là công tác trên đường, không thể ngày nào cũng để mắt tới Tô Hướng Minh được.
Nhưng từ một năm trước, sau khi anh nói chuyện một cách chân thành với đứa cháu nhỏ này, bỗng nhiên lại cảm thấy những mối bận tâm trước đây của bọn họ đều không cần thiết.
Mặc dù Hướng Minh còn nhỏ nhưng bản thân muốn cái gì, lúc nào nên làm gì, cậu bé đều tự lên kế hoạch vô cùng tốt, nhiều lúc kỉ luật bản thân của cậu bé còn quy củ hơn cả người lớn như anh. Đứa trẻ như vậy sau này nhất định sẽ còn xuất sắc hơn anh, căn bản là không cần phải lo lắng.
Sau khi hiểu ra vấn đề này, anh cũng có nghĩ tới việc khuyên nhủ Tô Quỳnh Thy, nhưng Hướng Minh lại quá cô đơn như vậy, bên cạnh không có lấy một người bạn có thể trò chuyện, vì gần như tất cả mọi người đều không theo kịp suy nghĩ của cậu bé.
Ngoài việc thỉnh thoảng lộ ra dáng vẻ của một đứa trẻ trước mặt Tô Quỳnh Thy, còn lại ở bên ngoài cậu bé đều bày ra khuôn mặt lạnh lùng, khí thế vô cùng mạnh mẽ, thậm chí có lúc ngay cả cô giáo cũng cảm thấy e ngại.
Xoa xoa mái tóc ngắn mềm mại của cậu bé, mắt Tô Kiến Định hơi híp lại: Gần đây Hướng Minh ở nhà có ngoan ngoãn chơi cùng mẹ không?” Không thể không nói rằng, có đôi khi, không phải Tô Quỳnh Thy trông Hướng Minh mà ngược lại, đứa trẻ có kỉ luật bản thân cực cao này lại trông coi Tô Quỳnh Thy, nói cô không thể làm cái này không thể làm cái kia, còn quản Tô Quỳnh Thy tốt hơn cả Tô Kiến Định nưa.
Hướng Minh lại thở dài, bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình: “Mẹ và chú cả ngày lẫn đêm đều muốn thay quần áo cho Hướng Minh, nếu cậu rảnh thì hãy khuyên họ một chút, cháu đã là đứa trẻ năm tuổi rồi, có thể tự chăm sóc bản thân rồi”
Nói những lời này mà không biết đỏ mặt, cậu bé còn cố gắng giả bộ xụ mặt nói tiếp: “Đặc biệt là mẹ cháu, cậu nói với mẹ cháu một câu, cháu có thể tự tắm rửa được, dù sao cháu cũng là một người con trai, sao mẹ cháu lại có thể lén lút chạy vào phòng tắm của cháu để lén lút… tắm cho cháu được chứ, mẹ thực sự rất quá đáng!”
“Tắm rửa…” Tô Kiến Định liếc Tô Hướng Minh còn chưa cao quá bắp chân mình một cái, mặt đanh lại: “Hướng Minh, cháu mới năm tuổi thôi, lúc cậu năm tuổi cũng là mẹ cậu giúp cậu tắm rửa đấy. Chuyện này rất bình thường…”
Sau khi Tô Kiến Định bị bại trận dưới ánh mắt của Tô Hướng Minh, lại cười nói tiếp: “Được rồi, cậu không nói nữa. Con nít mà lắm yêu cầu thế không biết, chờ buổi tối mấy ngày nữa cậu trở về nhất định sẽ nghiêm túc nói với mẹ cháu chuyện này.”
Tô Hướng Minh hừ nhẹ một tiếng, ôm ba lô ngồi ngay ngắn, lúc này lại có chút hơi giống một đứa trẻ: “Yêu cầu của mẹ rõ ràng là vô lý, trước đó mẹ cháu vẫn lén lút trốn trong nhà tắm của cháu, chờ cháu cởi sạch quần áo mới nhảy ra, là cháu quá ngây thơ rồi. Cậu nhất định phải nghiêm túc nói chuyện này với mẹ cháu!”
Tô Kiến Định cười, mặt vội vàng tỏ ra nghiêm túc đảm bảo: “Yên tâm đi, chuyện nhỏ, cậu chắc chắn sẽ giúp Hướng Minh của chúng ta nói rõ ràng, sau này nếu còn xảy ra chuyện này thì Hướng Minh cứ đến phòng cậu, cậu tắm cho cháu!”
Dáng vẻ khó chịu vì bị người khác trêu của ông cụ non này là đáng yêu nhất, bộ dạng lúc này của Hướng Minh không dễ mà thấy được nên Tô Kiến Định không muốn bỏ lỡ.
Thể lực của trẻ con có hạn nên Hướng Minh nói một hồi thì bắt đầu hơi ỉu xìu, dựa vào lưng ghế, cầm ipad nhìn những thứ của mình, Tô Kiến Định cũng không để ý đến cậu bé nữa, ai lo chuyện của người nấy, hai người ở cạnh nhau không khí vô cùng hài hòa.
Trải qua năm năm kinh doanh, bây giờ TQT đã từ từ thâm nhập vào trong nước, chuyện trở về Hải Phòng chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Các công ty chi nhánh của tập đoàn nhà họ Hoắc đã được thành lập từ bốn năm trước, có thể ổn định đi vào vận hành rồi.
Sức khỏe của Hoắc Vân Chánh càng ngày càng kém, Hoắc Hải Phong đã kết thúc chuyến công tác trước thời hạn để trở lại Hải Phòng.
Trong thời gian bốn năm, không biết là do thời gian lắng đọng hay là sau khi Hoắc Vân Chánh giao lại toàn bộ quyền hành cho mình, hoặc cũng có thể xuất phát từ việc trải qua nhiều sự mài giữa khác nhau, Hoắc Hải Phong vẫn còn bình thản như vậy là đã tốt rồi.
Hôm nay, bằng kinh nghiệm sống hơn năm mươi năm qua của mình, Hoắc Vân Chánh cũng đã không thể nhìn ra đến cùng cháu trai của mình đang nghĩ cái gì nữa.
Vui hay giận đều không thể hiện ra, cũng được anh phát huy đến mức tối đa rồi. Mấy năm nay Lâm Tiến Quân cũng càng ngày càng trở nên điềm tĩnh, ở bên Hoắc Hải Phong cũng học được hai phần, ra ngoài cũng đủ để khiến kẻ khác khiếp sợ.
Mấy năm nay Trần Mộc Châu vẫn là khách quen của Tập đoàn nhà họ Hoắc. Nhưng một tháng may mắn chạm mặt Hoắc Hải Phong dưới sảnh cũng chỉ có mấy ngày như vậy, có lẽ nửa năm cũng chưa chắc đã gặp được Hoắc Hải Phong lấy một lần như hai ngày này.
Cô ta cũng từ từ bắt đầu tiếp xúc với những thành phần nòng cốt của tập đoàn nhà họ Trần, mặc dù chỉ là một chút xíu nhưng những chuyện cần cô †a bận rộn cũng không ít.
Vì vậy, cho dù là cô ta có muốn cũng không thể nào tới được, ngược lại chuyện này lại khiến tập đoàn nhà họ Hoắc bình yên hơn không ít.
Với danh xưng vợ chưa cưới của Hoắc Hải Phong đã kéo dài được năm năm, tựa như toàn bộ khuôn mặt của Trần Mộc Châu đều bị đặt dưới đất rồi giâm lên. Toàn bộ người dân ở Hải Phòng đều đang chờ xem trò cười của nhà họ Trần, nhưng Trần Mộc Châu vẫn ngoan cố gánh lấy cái danh xưng này cho tới tận bây giờ. Tô Quỳnh Thy đã không còn nữa, cả cái Hải Phòng này chỉ có cô ta mới xứng với Hoắc Hải Phong. Việc cô ta được gả cho Hoắc Hải Phong, chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT