“Tôi đã từng nói là tôi không muốn.” Tô Quỳnh Thy nhàn nhạt nói.
Hoắc Hải Phong vốn dịu dàng lại trở nên cứng ngắc, ngay sau đó mặt tối đen và giọng nói cũng trở nên bén nhọn: “Tô Quỳnh Thy, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, em đã từng ở cùng tôi thì chính là người của tôi, đời này người phụ nữ của Hoắc Hải Phong tôi không được để cho người khác chạm vào, bỏ suy nghĩ của em với Lê Quốc Nam đi.” Anh cười âm trầm: “Là tôi ngây thơ nên mới đi hỏi ý kiến của em, xem ra em không biết phân biệt như vậy thì không cần đưa ý kiến, em chắc chắn phải đi Mỹ.” Anh buông cô ra, không muốn ở lại thêm giây phút nào nữa, người phụ nữ chết tiệt này chỉ biết chọc anh tức giận, đúng lúc anh mở cửa tính rời đi lại bị cô gọi lại: “Trần Mộc Châu biết không? Cô ta đồng ý để anh đưa tôi đến Mỹ sao?” Hoắc Hải Phong khựng lại, nói đến nói đi cô vẫn để ý đến Trần Mộc Châu, Hoắc Hải Phong âm thầm thở dài rồi xoay người nhìn cô: “Quỳnh Thy, tôi cho là em sẽ hiểu người sinh ra ở những gia đình như chúng ta thì từ trước tới nay hôn nhân chỉ là trang trí, em không cần phải coi cái hư danh cô chủ nhà họ Hoắc đó làm gì, ngoại trừ hôn nhân thì cái gì tôi cũng có thể cho em mà.” Tô Quỳnh Thy nhìn anh như nhìn một người xa lạ xuyên qua khuôn mặt quen thuộc này. Lúc này cô hơi thần thờ, ký ức bay về rất lâu trước đây, anh từng nói cô sẽ là vợ của anh, anh còn nói hôn nhân là minh chứng cho tình yêu bất diệt của người này với người khác và sẽ chỉ yêu một mình cô mà thôi.
Tô Quỳnh Thy buồn cười nhưng trong lòng thì thê lương, không ngờ lúc ấy cô lại khờ dại tin anh.
Ngước đôi mắt ảm đạm lên nhìn bóng dáng khiến cô muốn nói lại thôi. Cô nhìn Hoắc Hải Phong rồi vô thức cách xa anh, hờ hững nói: “Anh đã cho tôi đủ nhiều rồi, anh Hải Phong, xin lỗi tôi không nhận được.” “Nôn nóng đi gặp Lê Quốc Nam vậy à?” Giọng nói lạnh lùng giống như băng lạnh làm cho người ta rùng mình.
“Hình như chuyện này không liên quan gì đến anh Hải Phong nhỉ.” Tô Quỳnh Thy không quay đầu lại mà tiếp tục đi tới trước.
Bước chân của cô rất chậm, chậm đến mức dường như đang chờ điều gì đó.
Là cái gì? Trong lòng cô biết rõ, cũng không muốn lừa dối chính mình.
Ánh mắt tịch mịch nhẹ nhàng nhắm lại, nụ cười thê lương còn vương trên khóe môi.
Đôi mắt đen thâm thúy của Hoắc Hải Phong ở phía sau nhìn chằm chằm bóng dáng nho nhỏ không chịu khuất phục đó.
Nghĩ đến những cử chỉ thân mật của cô và Lê Quốc Nam vừa rồi khiến nỗi khó chịu trong lòng nhanh chóng hiện lên mặt. Bước đôi chân dài đi nhanh đến chỗ Tô Quỳnh Thy.
Sau khi Tô Quỳnh Thy biết được bệnh của anh trai có hi vọng thì không lo được gì nữa mà nôn nóng gọi điện thoại cho Lê Quốc Nam, đầu kia chỉ mới vừa truyền đến hai tiếng “Quỳnh Thy”.
“Phịch” một tiếng.
Điện thoại đang cầm trong tay bay lên không, bỗng dưng Tô Quỳnh Thy ngẩn ra, đợi đến khi cô kịp nhận ra có chuyện gì thì điện thoại di động đã nằm trong tay Hoắc Hải Phong ` ^2« rOI.
“Nôn nóng liên lạc với Lê Quốc Nam vậy sao?” Sắc mặt Hoắc Hải Phong trầm xuống, trên khuôn mặt có vẻ thê lương và lạnh lẽo khó nói nên lời. .
ngôn tình ngượcTô Quỳnh Thy lấy lại tỉnh thần, đôi mắt ngọc sâu thằm lạnh như băng, cô vươn đôi tay trắng ngần ra: “Trả cho tôi.” Hoắc Hải Phong không nhúc nhích.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đột nhiên Tô Quỳnh Thy rụt tay về rồi mím môi cười yếu ớt: “Nếu anh Hải Phong đây đã thích điện thoại di động của tôi thì coi như tôi tặng cho anh làm quà chia tay.” Tô Quỳnh Thy bỏ lại một câu như vậy mà không hề có nửa phần lưu luyến.
Giống như đối với cô Hoắc Hải Phong chỉ là Ngưu Lang không có tình cảm.
“Tô Quỳnh Thy!” Hoắc Hải Phong gầm nhẹ, đôi mắt âm u lạnh lẽo và khát máu đến đáng sợ, ngón tay lạnh như băng nắm điện thoại thật chặt, sự lạnh lẽo vô tình dần dần tỏa ra.
Tô Quỳnh Thy vươn tay gọi taxi rồi leo thẳng lên xe mà không hề quay đầu lại.
Cô khẽ nhìn lướt qua bóng dáng cao lớn ngoài cửa sổ, trái tim không khỏi bị vặn chặt.
Tô Quỳnh Thy đi thẳng đến bệnh.^ viện.
Y như cô nghĩ, Lê Quốc Nam thật sự ở đây.
Lê Quốc Nam thấy cô thì lo lắng đi nhanh tới trước mặt cô, ân cần dò hỏi: “Quỳnh Thy, em không sao chứ?” Tô Quỳnh Thy cười đáp lại: “Anh Nam, em không sao.” Cô nói xong rồi nhìn Tô Kiến Định với ánh mắt phức tạp: “Bệnh của anh em thật sự có thể khỏi hẳn sao?” Mặc dù mỗi ngày cô đều ôm hi vọng, nhưng tỷ lệ người thực vật khôi phục lại bình thường thật sự là quá ít.
Cô… thật sự sợ hi vọng càng cao thì thất vọng càng nhiều.
“Anh có lừa em lúc nào không?” Ngón tay thon dài của Lê Quốc Nam nắm lấy vai Tô Quỳnh Thy thật chặt.
Nhất thời trong đôi mắt tịch mịch của Tô Quỳnh Thy tràn đầy ánh sáng hy vọng.
Nhưng lại phai đi chỉ trong chớp “4 “ mát.
Lê Quốc Nam biết cô đang nghĩ gì trong lòng, anh ta cười cực kỳ dịu dàng: “Chuyện tiền bạc em không cần phải lo, anh sẽ giúp em.” “Không.” Tô Quỳnh Thy lắc đầu: “Anh Nam, cám ơn ý tốt của anh nhưng không cần đâu, em có tiền.” Tô Quỳnh Thy biết năm đó Lê Quốc Nam giúp mình giải quyết món nợ với nhà họ Tô mà bị nhà họ Lê cưỡng chế giam giữ.
Mấy năm nay anh dốc lòng học tập ở nước ngoài nên bản thân vẫn một nghèo hai trắng.
Anh nào có tiền giúp mình.
Tô Quỳnh Thy chậm rãi cong môi nở nụ cười, lấy tờ tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra quơ quơ: “Anh xem, đây là tiền mấy năm nay em kiếm được.” Lê Quốc Nam cũng phối hợp cười theo mà không nói cái gì nữa.
Sắc trời dần tối, Tô Quỳnh Thy được Lê Quốc Nam đưa về nhà.
Tô Quỳnh Thy đưa mắt nhìn anh ta đi rồi mới xoay người lên lầu.
Ánh đèn dưới lầu mờ tối, Tô Quỳnh Thy mò mẫm thật lâu mới tìm được chìa khóa.
Lúc sắp mở được cửa ra thì đột nhiên một bàn tay xuất hiện siết chặt cổ tay cô.
Tô Quỳnh Thy còn chưa kịp kêu lên thì thân thể đã bị ôm vào một lồng ngực.
Ngay sau đó chính là những cái hôn như gió bão.
Tô Quỳnh Thy bị người đàn ông ôm đến mức không thể nhúc nhích, cô nhíu chặt hai hàng lông mày rồi nhấc chân không chút do dự đá vào bắp chân người đó.
Hoắc Hải Phong bị đau hừ nhẹ một tiếng rồi nhanh chóng buông Tô Quỳnh Thy ra.
Tô Quỳnh Thy cho là gặp lưu manh nên còn không kịp nhìn rõ đối phương lại giơ chân lên đá chính xác vào phần dưới của người đàn ông.
Hoắc Hải Phong ngẩn ra rồi vươn hai tay nhanh chóng đỡ lại.
Cú đá mạnh mẽ.
Hoắc Hải Phong xuýt một tiếng, nếu không đỡ cú đá mạnh này thì e rằng kiếp này anh sẽ đoạn tử tuyệt ^ tồn.
“Thật ác độc.” Giọng lạnh như băng.
Tô Quỳnh Thy ngẩn ra, cô cẩn thận nhìn người đàn ông trước mặt mới dần nhận ra là Hoắc Hải Phong.
“Anh Hải Phong không ở bên vợ sắp cưới mà lại đến chỗ tôi làm trò lưu manh à?” Hoắc Hải Phong nghe thấy lời này thì cảm thấy như là câu nói đầy mùi ghen.
Anh cong môi, vòng hai tay qua eo cô rồi bỗng dưng kéo tới.
“Anh Hải Phong.” Giọng Tô Quỳnh Thy lạnh lùng.
“Quỳnh Thy, chuyện Trần Mộc Châu là bất đắc dĩ, chỉ là một danh phận mà thôi.” “Mà thôi…” Tô Quỳnh Thy cười lạnh.
Cô để hai tay ở trước ngực Hoắc Hải Phong, sắc mặt âm u: “Nếu như tôi nói tôi để ý thì sao?” Tô Quỳnh Thy nói xong mới nhận ra mình mới vừa nói cái gì.
Đột nhiên cô đẩy anh ra rồi nhanh chóng vào nhà.
Không đợi Hoắc Hải Phong vào theo.
“Phịch” một tiếng, đóng cửa lại.
Tô Quỳnh Thy cách cánh cửa đang định mở miệng nói chuyện thì bên ngoài truyền vào tiếng mở khóa.
Tô Quỳnh Thy quên là Hoắc Hải Phong có chìa khóa nhà mình.
Đã nói rồi mà, sao người này lại cố chấp vậy chứ? Nói khó nghe là sao người này lại không biết xấu hổ như vậy? “Hoắc Hải Phong.” “Tô Quỳnh Thy.” Hai người cùng đồng thanh, đôi mắt đen nhánh của Tô Quỳnh Thy nhìn chằm chằm đôi mắt đen như mực kia.
Cô không cho anh cơ hội nói chuyện mà vươn tay về phía anh: “Trả chìa khóa nhà cho tôi.” Sắc mặt Hoắc Hải Phong khá âm trầm, cô liên tục từ chối giống như là anh mặt dày mày dạn quấn lấy cô.
Anh khẽ híp đôi mắt đen thâm thúy, mạnh mẽ kiềm chế sự khó chịu ở trong lòng rồi nhanh chóng đập mạnh cái chìa khóa lên cửa.
Trong đó cũng có cả điện thoại di động.
“Cầm di.”