*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tây Huyền Mạc cười ngăn cản Dương Thừa Húc đang muốn đi tới, liếc mắt một cái nhìn Tần Văn Hưng đang không nói câu nào, nhún nhún vai dẫn người đi ra ngoài.

“Để tôi đi với cậu qua bên kia, tôi sẽ tự mình nói với Hoắc Hải Phong, đợi lát nữa nhớ dẫn người qua cho tôi đó!"

Người quyết định không có ở đây, nói nhiều cũng vô ích, Dương Thừa Húc nói xong, dẫn đầu đi ra ngoài.

Trần Mộc Châu mãi cho đến bây giờ mới kịp đuổi tới, đứng ở phía sau Hứa Minh Ngọc có chút căng thẳng nhìn mấy người trước mặt này.

“Thừa Húc, một số việc đã qua rồi, hiện tại tốn công phí sức theo đuổi mấy thứ này đã không còn ý nghĩa gì, con không cần tạo áp lực quá lớn cho bản thân, cho dù muốn xử lý Tần Văn Hưng, cũng chỉ có thể để mẹ hoặc là Dương Minh Hạo ra tay, chuyện đó không có quan hệ gì với con”

Hứa Minh Ngọc không yên tâm, loại người như Tần Văn Hưng bà ta hiểu quá rõ, dù chỉ là có một chút cơ hội, ông ta đều có thể nắm thật chặt mà chạy thoát, Dương Thừa Húc tạm thời còn không phải đối thủ của ông ta, nếu cứ tùy tiện bắt người này, đến cuối cùng chỉ rước hoạ vào thân!

“Chuyện của tôi không cần bà quan tâm, bà chỉ cần quan tâm chuyện của bà thì tốt rồi.”

Kéo xuống tay Hứa Minh Ngọc đang nắm lấy tay mình, Dương Thừa Húc mặt lạnh cong cong khóe miệng, là mẹ ruột của mình thì sao chứ, ba mươi mấy năm qua đừng nói là nuôi nấng, ngay cả thăm hỏi cũng không thèm tới gặp mặt mình một lần, bây giờ lại chạy ra làm người tốt cái gì, quả thật không biết đang suy nghĩ cái quỷ gì nữa!

“Nếu thật sự con muốn tự mình ra tay, mẹ chắc chắn phải ở đây, con muốn làm như thế nào thì cứ để mẹ ra tay, tội danh giết bố như vậy tuyệt đối không thể rơi xuống trên đầu con được, tuy rằng mẹ không tin những chuyện như là bị thiên lôi đánh gì đó, nhưng mà mẹ hy vọng trên tay con vĩnh viễn sạch sẽ”

Bà ta đã và đang ở trong vũng bùn, cho nên những chuyện dơ bẩn như thế hãy để bà ta làm thì tốt rồi.

Là một người mẹ nhưng bà ta vẫn chưa làm tròn trách nhiệm, nhiều năm vẫn chưa làm được gì cho con mình, chỉ có việc này bà ta muốn tự mình ra tay.

“Những chuyện này về sau hãy nói, hiện tại con cứ ngoan ngoãn ở trong biệt thự đi đã, không được đi đâu cả!”

Nhìn thấy Tây Huyền Mạc đã kéo người đi xa, Dương Thừa Húc không kiên nhẫn đẩy Hứa Minh Ngọc một cái, xoay người chạy nhanh đuổi theo.

Toàn bộ sự việc Trần Mộc Châu không nói gì cả, chỉ là ở thời điểm Hứa Minh Ngọc bị đẩy sắp ngã thì cô ta thuận tay đỡ một chút, liền yên lặng đứng tại chỗ, yên lặng nhìn Dương Thừa Húc đi xa, cúi đầu trong lòng suy nghĩ miên man.

“Cháu về trước đi, chuyện đưa cháu rời đi muộn nhất là năm ngày thì dì sẽ thực hiện"

Hứa Minh Ngọc cảm thấy mỏi mệt nhéo nhéo chân mày, chuyện Tần Văn Hưng bị bắt xảy ra quá đột ngột, trong khoảng thời gian ngắn bà ta chưa kịp phản ứng, tạm thời không có thời gian để ý cô ta.

“Thế thì, dì Minh Ngọc dì nghỉ ngơi cho khoẻ, ngày mai cháu sẽ lại tới chăm dì.”

Nhiều ngày trôi qua bầu bạn như thế, dù ít dù nhiều cũng có chút tình cảm, Trần Mộc Châu có hơi không yên tâm thả tay ra, lưu luyến từng bước rời khỏi biệt thự.

Tần Văn Hưng bị hai vệ sĩ giữ chặt tay lôi về phía trước, hai cánh tay đã chết lặng đến mức không có một chút cảm giác gì, biểu cảm trên mặt lại vẫn không hề thay đổi, chỉ là chân mày hơi nhíu lại một chút, trong bóng tối đen kịt, có loang lổ mấy tia sáng của ánh đèn chiếu lên khuôn mặt ông ta, làm cho biểu cảm thoáng qua trên mặt ông ta có vẻ hơi u ám, nhìn liền biết không phải người dễ bị bắt nạt.

Chỗ Hoắc Hải Phong ở rất gần nơi này, đám người đi chưa được năm phút liền đến.

Vẫn luôn đứng trên ban công xem kịch vui lúc này Hoắc Hải Phong đã sớm ngồi chờ ở phòng khách, trên bàn trà cũng đã có mấy chén trà pha sẵn được người giúp việc mang lên, vẫn còn khói bốc lượn lờ, mơ hồ trong không khí quanh nhà.

“Tổng giám đốc Hải Phong, người tôi đã mang đến giúp ngài, trước đó chuyện ngài đã đồng ý với tôi có phải hay không nên..."

Thứ giống như là lợi ích, bất kỳ ai đều sẽ không chế nhiều, mặc dù có vẻ chính mình hơi nôn nóng, nhưng Tây Huyền Mạc vẫn là lựa chọn hỏi rõ ràng trước.

“Đương nhiên sẽ không lừa ông, sau khi về tôi sẽ bảo trợ lý liên hệ với ông” Hoắc Hải Phong đã hứa chuyện gì thì nhất quyết sẽ không nuốt lời, chỉ là nhướng mày rồi gật đầu đồng ý, từ đầu đến cuối nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi.

“Tổng giám đốc Hải Phong đã hứa thì tất nhiên sẽ giữ lời, là tôi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, vậy tôi trở về đợi ngài.”

Nói xong Tây Huyền Mạc chắp tay, tự tìm một vị trí cách Hoắc Hải Phong hơi xa rồi ngồi xuống, trên tay cầm một tách trà nóng, xem kịch hay.

“Trước hết có thể cho tôi mượn Tần Văn Hưng một đêm không, tôi có một số ân oán cá nhân cần phải giải quyết với ông ta.” Trong phòng yên tĩnh, Dương Thừa Húc hơi cong ngón tay lại, tuy rằng lúc nãy ở bên kia thì nói rất hay, nhưng khi đứng trước mặt Hoắc Hải Phong, anh ta vẫn có chút sợ hãi.

“Dương Thừa Húc, anh không biết tôi chính là một thương nhân hay sao, tôi phải trả một cái giá rất lớn mới bắt được Tần Văn Hưng, anh dùng cái gì để mượn ông ta một đêm đây?”

Hoắc Hải Phong nhấp một ngụm trà nóng, khóe miệng khẽ cong lên, lạnh lùng nhìn anh ta.

“Tôi có thể cung cấp tin tức tình báo cho anh, dùng cái này để mượn Tần Văn Hưng một đêm, sáng sớm ngày mai tôi sẽ trả ông ta về cho anh ngay.

Anh ta bây giờ không một xu dính túi, cũng không còn bao nhiêu đồ để trao đổi, Dương Thừa Húc nghiến răng, sắc mặt có chút cứng ngắc.

“Trước đó anh đã dùng tin tình báo để đổi sự tự do cho Dương Minh Hạo, nếu như bây giờ anh muốn từ bỏ Dương Minh Hạo, để mượn Tần Văn Hưng một đêm, tôi cũng không có ý kiến, có điều sau này Dương Minh Hạo gặp phải chuyện gì thì tôi không thể dám chắc được đâu.”

Sau khi nói xong, Hoắc Hải Phong chỉnh sửa lại quần áo rồi đứng dậy, không muốn nói thêm điều gì với anh ta, xoay người chuẩn bị rời đi thì bị Dương Thừa Húc xông lên kéo lấy, anh không còn cách nào khác đành phải đứng lại, đút hai tay vào túi, hơi cúi đầu nhìn anh ta.

“Người rõ ràng là do tôi bắt được, Hoắc Hải Phong anh đừng tưởng tôi không biết sáng nay anh tới nói những lời đó là có ý gì, loại chuyện ăn cháo đá bát cũng không phải là làm như vậy, tôi sẽ cố gắng cung cấp tin tức tình báo cho anh sớm nhất có thể, không phải anh muốn biết Tần Văn Hưng đem tiền giấu đi đâu sao? Tôi sẽ giúp anh hỏi rõ ràng!” Dương Thừa Húc hơi ngẩng đầu lên, quần áo trên người bởi vì động tác vừa rồi mà trở nên lộn xộn, nhăn nhúm, có lẽ là bởi vì mấy ngày nay quá mức bận rộn, râu trên cằm mọc lúng phúng, nhìn cả người vô cùng nhếch nhác.

“Tôi có thể để anh đơn độc nói chuyện với ông ta ở một gian phòng riêng trong vòng hai tiếng.

Tiền quả thật là việc mà bây giờ anh đang quan tâm, nếu Dương Thừa Húc thật sự có thể hỏi ra được, thì sẽ giúp anh giảm bớt rất nhiều phiền toái.

Dù sao buổi tối anh cũng không định làm gì Tần Văn Hưng, lợi dụng thời gian đó cũng không phải là



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play